Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 117 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Long Đại nhíu mày: “Ta có rắc rối ư?”



Lương Đức Hạo nói: “La thừa tướng tiến cử trưởng sứ Bành Kế Hổ

của hắn đảm nhận tuần tra sứ, Bành đại nhân vốn là lại quan giám sát,

cũng coi như thích hợp, hoàng thượng để bọn ta bàn bạc, nếu không có dị

nghị gì khác thì sẽ chọn hắn. Nhưng hôm đó Bành Kế Hổ đến phủ ta thăm

viếng, hỏi thăm rất nhiều chuyện về ngươi và Long gia. Nghe ý thì xem

ra, La thừa tướng cố ý nhân cơ hội này để xử lý ngươi đấy. Ấy vậy mà

ngươi cứ khư khư giữ thóp lớn.”



Long Đại cười: “Ta thì có thóp gì chứ?”



“Ngươi để trong nhà chuẩn bị hôn sự cho ngươi, lại để nhị đệ

ngươi tìm ngự sử đại phu Tạ đại nhân đến tiến môi cho ngươi, Tạ đại nhân vốn cùng quản lý sự vụ chung với La thừa tướng, La thừa tướng vẫn luôn

phòng bị, hành động lần này của ngươi làm La thừa tường suy nghĩ rất

nhiều, cứ mải đoán xem ngươi có thâm ý khác không. Bành đại nhân mới dứt khoát hỏi ta, Long tướng quân với Tạ đại nhân thân thiết như thế, rốt

cuộc có quan hệ gì?”



Long Đại cong môi, không giải thích.



Lương Đức Hạo lại tiếp: “Còn cả thân phận vị phu nhân tương lai kia của ngươi nữa, thế mà lại là con gái thương nhân.” Lương Đức Hạo

trừng mắt với Long Đại, “Nói ngươi đấy, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì

thế hả? Trong kinh thành có rất nhiều cô nương, vậy mà ngươi chẳng để

vào mắt một ai cả, nhưng mới đến biên cảnh thành nhỏ đó là gặp được

người trong lòng rồi ư? Tin tức này lan truyền khắp triều, người người

đều đàm luận, đều đang suy đoán thâm ý trong đó.”



Long Đại hờ hững đáp: “Các vị đại nhân tất bật bận rộn, khổ cực vất vả, nhưng vẫn có thể tán gẫu náo nhiệt như trên phố phường, thả

lỏng như thế cũng không tệ.”



Lương Đức Hạo tức giận: “Đừng có đổi chủ đề, đang nói chuyện

chính với ngươi đấy. Ngươi rời kinh thành đã hơn nửa năm, là vì chiến sự biên giới, nay chiến sự đã đến lúc gấp rút, biên giới nguy hiểm trùng

trùng, tình thế không rõ, nhưng ngươi lại cùng con gái thương nhân qua

lại với nhau, đấy là chuyện loạn quân dâm doanh đấy. Tự ngươi nói xem,

đây không phải là thóp lớn thì là gì? Những người kia vốn đã không vừa

mắt ngươi rồi, chư quan lúc nào cũng muốn chỉnh Long gia các ngươi còn

đang cười trộm đấy.”



Chụp mũ tội danh này nặng thật đấy, nhưng Long Đại không phản bác, chỉ im lặng lắng nghe.



Lương Đức Hạo lại nói: “Chắc chắn thái thú quận Mậu Sử Nghiêm

Thanh khó giữ được chức quan rồi, hoàng thượng đã hạ chỉ, ắt hẳn sẽ tước quan lưu đày, còn gia tộc họ hàng hắn có dính líu hay không, đợi ta đi

thẩm tra kỹ sẽ định đoạt. Tấu chương hắn trình lên rất lộn xộn, rốt cuộc Đông Lăng làm ầm chuyện gì hắn không biết, đại sứ Nam Tần bị ai giết

hắn cũng không biết. Sau lại còn nói là âm mưu của Đông Lăng, khiêu

khích quan hệ của Đại Tiêu ta với Nam Tần. Rồi sau đó lại sửa lại, nói

là âm mưu của Nam Tần, muốn kéo Đông Lăng cùng kết đồng minh xâm hại Đại Tiêu ta. Còn nói có lẽ những tên thổ phỉ đó là lẻn vào biên giới Đông

Lăng quốc không chừng. Nơi biên giới núi rừng liên miên bất tuyệt, chỗ

ẩn thân của thổ phỉ quá nhiều.”



Long Đại gật đầu: “Thổ phỉ tụ tập không phải là chuyện ngày một ngày hai, bất kể là trú ngụ ở đâu, chúng đều phải ăn mặc chi tiêu, nhất định cướp tiền cướp vật không chỉ là chuyện lần một lần hai. Nếu không

có bất kỳ manh mối nào, đột nhiên nhảy ra như thế, rồi sau đó tan biến

không vết tích, vậy nhất định không phải là thổ phỉ rồi.”



“Bất kể là ai, tóm lại Sử Nghiêm Thanh không có bằng chứng,

không nói rõ ràng. Đông Lăng và Nam Tần đẩy chuyện này lên Đại Tiêu

chúng ta, chúng ta muốn giải thích cũng không thể. Cho dù suy đoán của

Sử Nghiêm Thanh là đúng, nhưng chúng ta không điều tra ra được chân

tướng, chỉ có thể gánh tiếng oan này. Dù là Nam Tần hay Đông Lăng, bên

nào cũng đem binh đánh Đại Tiêu ta, xuất quân có tiếng. Chuyện này thì

cũng không sao, Sử Nghiêm Thanh không dọn dẹp được cục diện kia đã đủ tệ hại lắm rồi, nhưng ngươi lại còn đón về mật sứ do hoàng đế Nam Tần âm

thầm phái đi, sau đó chết trong phủ Diêu thái thú. Ngươi cảm thấy Sử

Nghiêm Thanh gánh tội một mình cô đơn quá, nên ngươi cũng muốn góp vui

hả?”



Long Đại không nói lời nào, dĩ nhiên hắn biết chuyện rất nghiêm trọng.



“Khi đó ta đã lên đường rồi, lúc nhận được tin thì đã chậm.

Trong cung dùng bồ câu truyền tin cho ta, yêu cầu ta nhất định phải tra

rõ chuyện hai quận, giám sát cuộc chiến tiền tuyến. Nhất là phải tra rõ

liên hệ giữa ngươi với những chuyện này.” Lương Đức Hạo cau mày nói,

“Nếu không phải ta tới, quả thật ngươi sẽ có rắc rối lớn đấy.”



Trái lại Long Đại chẳng hề hoảng hốt, chắp tay hành lễ: “Đa tạ đại nhân.”


tránh được đao kia, vung chưởng đập vào ngực kẻ nọ.



Kẻ nọ phụt ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ra xa, đập vào thân cây rồi “bịch” một tiếng rơi xuống đất.



Long Đại mặc xác hắn ta, xoay người vung trường kiếm lên,

“soạt” một tiếng, trường kiếm đâm vào ngực thích khách, thích khách rú

lên thảm thiết, một hộ vệ của Lương Đức Hạo thoát khỏi đại đao, vội vàng bổ một cước cho kẻ kia. Thích khách ngã xuống đất, không còn nhúc nhích được gì.



Long Đại tiến lên một bước, xoay người rút đại đao của mình cắm trên người tên thích khách tắt thở đầu tiên ra, quay lưng vung đao soạt một phát, chẳng những đỡ được một đao của thích khách, còn cố nhanh

chóng đuổi theo bồi thêm một phát, chém bay đầu đối phương. Động tác rất liền mạch, không ngừng nghỉ tí nào.



Lương Đức Hạo trợn mắt há mồm.



Ông đã từng nghe nói về uy danh của Long Đại trên chiến trường, nhưng chưa từng thấy hắn giết địch thế nào cả. Xưa nay khi gặp nhau bàn chuyện, tuy Long Đại không che giấu khí thế võ tướng trên người, nhưng

cũng coi như nho nhã lễ độ. Nay có lưỡi đao sắc bén trong tay, chẳng mấy chốc đã giết liền sáu tên. Mà hắn chẳng hề thở gấp hay đổi sắc mặt chút nào, xoay người nhìn về phía hai tên thích khách còn lại, bình tĩnh

tiến đến gần chúng.



Hai tên thích khách kia che mặt, không thấy rõ biểu cảm, nhưng

bước chân đã có phần hoảng hốt. Bọn chúng không muốn chiến nữa, quay

người bỏ chạy.



Long Đại nói: “Không được để chúng thoát.”



Hai hộ vệ của Lương Đức Hạo ngẩn người, rồi vội vàng đuổi theo.



Long Đại nói: “Kẻ chạy nhanh nhất phải chết!” Giọng hắn không

lớn không nhỏ, nhưng truyền vào tai mọi người rất rõ. Hai kẻ chạy trốn

mềm nhũn cả chân, sợ hãi không dám chạy nữa. Hai kẻ đưa mắt nhìn nhau,

như xem xem ai là người sẽ chạy xa hơn. Mà khi chúng chừng lại thì hộ vệ của Lương Đức Hạo đã đuổi kịp, trường kiếm gác lên cổ bọn chúng, còn

Long Đại, cũng đang đứng trước mặt chúng.



Hộ vệ đạp một phát vào sau đầu gối của hai tên thích khách, “bịch” một tiếng hai kẻ quỳ xuống.



Vải đen che mặt bị kéo lên, trường kiếm bên người bị đá ra xa.

Lương Đức Hạo bước đến, trong tay là cây đuốc hộ vệ cầm khi đi đường,

lúc nãy bị tập kích nên đuốc bị ném xuống đất, bây giờ nhặt lên đốt lần

nữa, lúc này mới có ánh sáng.



Đưa đuốc lại gần nhìn kỹ hai kẻ kia, không ai nhận ra cả.



Lương Đức Hạo hỏi: “Là ai phái các ngươi đến?”



Hai kẻ kia cắn răng, không lên tiếng. Hộ vệ nhấn trường kiếm gác trên cổ chúng xuống, quát lớn: “Nói!”



Hai kẻ kia như phát hiện ra bản thân là manh mối có giá trị, sẽ không bị giết, thế là nói: “Có gan thì giết bọn ta đi.”



Lương Đức Hạo nhíu mày: “Các ngươi biết ta là ai ư?”



Hai kẻ kia không nói, nhưng ánh mắt đã cho câu trả lời, đúng là biết Lương Đức Hạo là ai.



“Các ngươi đến, là muốn lấy mạng của ta?”



Một thích khách nói: “Không phải quá rõ rồi sao?”



Lương Đức Hạo hỏi lại: “Là kẻ nào phái các ngươi tới?”



Hai kẻ kia không đáp. Hộ vệ của Lương Đức Hạo tức tới mức đá

mạnh vào chúng mấy phát, làm chúng phải mở to miệng. Khóe miệng hai kẻ

kia chảy đầy máu, thế nhưng vẫn không nói.



Long Đại hờ hững mở miệng: “Hỏi khẩu cung, chỉ cần giữ lại một tên là được.”



Hai kẻ kia sửng sốt.



“Giữ lại tên biết nội tình, kẻ còn lại giết đi.” Giọng Long Đại vô cùng bình tĩnh, nhưng lời nói ra lại tàn khốc vô cùng.



Kiếm trong tay hộ vệ của Lương Đức Hạo ấn mạnh xuống cổ thích khách. Ai mới là kẻ biết nội tình đây? Phải giết ai bây giờ?



Mặt hai kẻ quỳ trên đất lúc trắng lúc xanh, chúng nhìn vào mắt Long Đại, đã sợ đến mức mồ hôi lạnh thấm ướt xiêm áo.



Long Đại mím môi, nói với vẻ như bất đắc dĩ:“Nếu không biết được kẻ nào biết nhiều thì giết đại một tên đi.”



Vừa dứt lời, hai kẻ kia cướp đáp:“Là La thừa tướng phái bọn ta đến.”