Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 118 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Long Đại mím môi, nói với vẻ như bất đắc dĩ: “Nếu không biết được kẻ nào biết nhiều thì giết đại một tên đi.”
Vừa dứt lời, hai kẻ kia cướp đáp: “Là La thừa tướng phái bọn ta đến.”
Lương Đức Hạo biến sắc: “Hắn dám!”
Long Đại không lên tiếng, chỉ nhìn hai kẻ kia chằm chằm.
Lương Đức Hạo tức giận, vung tay chỉ vào hai người, quát lên:
“Trói bọn chúng lại, giải về trong doanh dụng hình thẩm tra. Nhất định
ta phải dâng tấu lên hoàng thượng, trừng trị tội của La thừa tướng thật
tốt.”
Một gã hộ vệ cất tiếng đáp, cưỡi ngựa đi xa tìm dây thừng. Hai tên thích khách quỳ xuống đất, không dám động đậy.
Long Đại chợt hỏi: “La thừa tướng hạ lệnh lúc nào?”
Một tên thích khách đáp: “Lúc Lương đại nhân lãnh binh rời
thành, La thừa tướng lập tức hạ lệnh để bọn ta đuổi theo, đợi Lương đại
nhân cách xa kinh thành thì tìm cơ hội hạ thủ.”
Lương Đức Hạo nổi cơn thịnh nộL “Lẽ nào lại thế! Ông ta muốn tạo phản ư!”
Long Đại lại hỏi: “Tám người các ngươi, tất cả đều theo từ kinh thành đến?”
Thích khách kia đáp: “Đúng.”
Long Đại hỏi tiếp: “Làm sao các ngươi biết được Lương đại nhân ở đây?”
Thích khách đạp: “Bọn ta vẫn luôn theo dõi hành tung của đại
nhân, thấy ông ta chỉ dẫn theo ba hộ vệ ra ngoài, cảm thấy đây chính là
cơ hội nên mới đi theo.”
“Vậy các ngươi có biết, ta là ai không?”
Hai thích khách đưa mắt nhìn nhau, một tên thận trọng nói: “Long tướng quân.”
“Nhận ra ta từ lúc nào?”
Hai thích khách lại đưa mắt nhìn nhau, một tên nói: “Lúc tướng quân đến khách điếm, bọn ta đã để ý rồi.”
Lúc này hộ vệ đã tìm được dây thừng, cùng một hộ vệ khác trói gô hai kẻ này lại.
Lương Đức Hạo ôm quyền với Long Đại: “Long tướng quân, ta sẽ
đưa hai kẻ này đi, nhất định sẽ thẩm tra kỹ bọn chúng. Chuyện tướng quân nói với ta, trong lòng ta đều nhớ, nếu có bất cứ manh mối nào, nhất
định sẽ kịp thời báo lại với tướng quân. Còn nếu tướng quân có phát hiện gì, cũng xin hãy liên lạc với ta.”
ai cả. Ta đoán Mẫn công tử lúc trước chính là Giải tiên sinh. Về sau hắn còn không ở đây nữa. Ta lại đoán là Đường Hiên, nhưng rồi Đường Hiên
cũng chết. Bây giờ ta không dám đoán bậy, đoán nhiều lại cảm thấy ai
cũng có thể.”
Triệu Giai Hoa im lặng hồi lâu: “Ta không đi được.”
An Nhược Thần cau mày: “Vì sao?”
“Đúng là trong thành nguy hiểm, như một cái hũ nhốt mọi người
lại vào với nhau. Nhưng chính vì tất cả đều ở cùng nhau, nên mọi người
mới có thể theo dõi nhất cử nhất động lẫn nhau. Mật thám muốn giết
người, ắt sẽ để lộ sơ hở, khi làm việc còn phải cân nhắc này nọ. Rời
khỏi nơi này coi như không còn hũ nữa. Không có ai theo dõi lẫn nhau,
nếu bọn ta chết dọc đường, há chẳng phải có đủ lý do để thêu dệt sao. Gì mà ngựa mất khống chế xe ngựa lăn xuống vách núi, chiến loạn thổ phỉ
cướp tiền, vân vân, đến lúc đó chết cũng coi như vô ích.” Triệu Giai Hoa nhìn thẳng An Nhược Thần: “Ở nơi này, không phải còn cô sao. Nếu bọn ta xảy ra nửa điều bất trắc, ở ngay dưới mi mắt cô, ở ngay dưới mi mắt
thái thú đại nhân, dù gì cũng sẽ có người kiểm tra. Cô nói xem, có phải ở đây an toàn hơn so với chạy trốn không?”
Nói rất có lý, nhưng An Nhược Thần lại cảm thấy có chỗ không
đúng. Nhưng nhất thời nàng không nghĩ ra được. Cuối cùng chỉ đành phải
nói: “Vậy trả lại tiền cho ta đi.”
Triệu Giai Hoa vờ như không nghe thấy, bình tĩnh cúi đầu uống trà.
An Nhược Thần nhíu mày, quả thật có chỗ không đúng.
Điền Khánh đi thăm Tề Chinh. Hôm nay Tề Chinh bị thương lại còn bị dọa sợ, Triệu Giai Hoa đón cậu về phủ ở, nói là trong phủ có hộ
viện, sẽ an toàn hơn so với giường ghép ở tửu lâu.
Tề Chinh trông thấy Điền Khánh thì rất vui. Điền Khánh cẩn thận nhìn vết thương của cậu, mặt sưng vù như bánh bao, lúc nói cũng không
được tròn chữ. Điền Khánh thấy cậu không có gì đáng lo ngại thì hỏi: “Đệ nói thật với ta đi, người hôm nay muốn giết đệ, có thật đệ chưa gặp lần nào không?”
Tề Chinh nhếch môi.
“Đệ suy nghĩ kỹ vào, dù chỉ một ít manh mối cũng tốt, như thế
ta mới giúp đệ điều tra được thân phận của hắn. Biết hắn là ai, mới có
thể biết vì sao hắn muốn giết đệ. Nếu không biết rõ, làm sao có thể đảm
bảo sau này sẽ không còn ai ra tay với đệ nữa. Chưa chắc lần sau ta có
thể trùng hợp chạy đến cứu đệ như thế đâu.”
“Điền đại ca.” Trong lòng Tề Chinh rất cảm động, Điền Khánh vẫn tốt với cậu như thế, quan tâm cậu, chiếu cố cậu. Ngoài cha Dương ra,
chưa từng có một nam trưởng bối nào khiến cậu gần gũi tôn kính như vậy,
“Điền đại ca, đệ, đệ nói với huynh, quả thật chuyện này cần phải điều
tra. Nhưng chuyện này vô cùng cơ mật, không thể tiết lộ cho bất cứ ai
hết.”
Nghiêm trọng thế sao? Điền Khánh nghiêm túc bảo: “Đệ nói đi.”