Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 119 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Cũng ngày đó ở An phủ lại trái ngược hoàn toàn với tình cảnh

của An Nhược Thần, bọn họ vui mừng không thôi, giết heo bày rượu dâng

hương lễ tạ, bởi vì rốt cuộc An Chi Phủ và Đoàn Thị đã được thả ra về

lại phủ.



Đàm Thị bận rộn chuẩn bị cả một buổi sáng, chuẩn bị kiệu đi đón người, lại nghênh đợi An Chi Phủ tắm táp thay y phục dâng hương ăn chay bái phật cầu khấn trừ tà, vân vân. Trên dưới toàn phủ xoay quanh miết,

các phòng vây quanh An Chi Phủ ân cần hỏi han, đua nhau tỏ vẻ quan tâm,

An gia náo nhiệt như dịp lễ tết vậy.



Còn Đoàn Thị sau khi trở về thì bị nhốt trong viện tử, chỉ có

hai bà tử đến đổ nước lau người thay y phục đồ ăn cho bà ta. Mà có vẻ

như Đoàn Thị cũng chẳng để ý gì, không ồn ào không làm khó, bảo bà ta

làm gì thì bà ta làm theo. Đàm Thị thấy thế cũng tốt, đỡ phiền hà.



Tâm tình của An Chi Phủ rất tốt, không chỉ vì cuối cùng đã rời

khỏi nơi lao ngục quỷ quái kia, mà là vì Tiền Thế Tân rất chiếu cố ông

ta. Mấy ngày qua Tiền Thế Tân có vào ngục thăm, còn chuẩn bị một phòng

giam đơn cho ông ta, lại có đồ ngon nước sạch, còn dặn dò cai ngục cho

phép bất cứ ai có thể tùy tiện vào thăm An Chi Phủ. Hôm qua Tiền Thế Tân cố ý vào ngục nói với ông ta: “Ta đã nói chuyện với thái thú đại nhân

rồi, ngày mai sẽ để ngươi ra ngoài.”



Đúng như dự đoán, sáng sớm hôm sau cai ngục đi tới gọi An Chi

Phủ, dặn ông chuẩn bị sẵn sàng, đã làm xong văn thư các kiểu rồi, không

hề làm khó chút nào, để ông và Đoàn Thị cùng về phủ.



Cứ như thế, An Chi Phủ có cảm giác trong họa có may, Tiền Bùi

gài bẫy ông ta, nhưng đổi lại là Tiền Thế Tân áy náy bù đắp, thế cũng

tốt. Nói thế nào đi chăng nữa, Tiền Thế Tân mới là quan lão gia, được

hắn chăm sóc, cũng coi như là thái thú đại nhân chiếu cố. Nhìn xem, lúc

này Tiền đại nhân sắp đặt thế này thế nọ, cai ngục cũng nghe theo hắn,

có thể thấy là thái thú đại nhân đã đồng ý, nể mặt Tiền Thế Tân. Lúc

trước An Chi Phủ không dám nịnh nọt lấy lòng Tiền Thế Tân là vì lo khiến Tiền Bùi không thoải mái. Giờ chuyện này lại không đắc tội với Tiền

Bùi, cũng không phải bám víu vào Tiền Thế Tân, hai bên đều tốt, đúng

thật là không tệ.



An Chi Phủ nghĩ như vậy, đúng là được an ủi không ít. Ông ta về nhà ăn một bữa no nê uống cho thỏa thích, cộng thêm được thiếp nô hầu

hạ, bỗng nhiên lấy được oai phong không ít. Nhìn ai cũng thuận mắt hơn,

nhất là Đàm Thị, thời gian này đã vất vả khổ cực rồi, có công lo việc

nhà. An Chi Phủ nóng lòng, ngay trước mặt mọi người tuyên bố sẽ phù

chính Đàm Thị, để quản sự An Bình đi lo liệu, buổi tối cả nhà cùng ăn

chung bữa cơm vui mừng, coi như đã định chuyện này rồi. Viện tử phòng

nhì cũng dọn dẹp đi, cho ra dáng có chuyện vui. Không cần phải chuyển

viện tử, a hoàn người ở trong viện tử phòng nhì đều được thưởng tiền

mừng.



Đàm Thị mừng rỡ khôn xiết, kích động tới mức suýt đổ lệ, bà tự

thấy mấy năm qua mình đã nhẫn nhục mang nặng, lại dốc hết toàn lực cho

cái nhà này, cuối cùng hôm nay cũng được hồi báo, thật đúng là thỏa mãn

mong muốn. Tiết Thị phòng ba và Liêu Thị phòng năm không cam lòng,

nghiến răng nghiến lợi cũng ngoài mặt vẫn ra vẻ vui mừng, tiến lên trước nói chúc mừng. An Nhược Hi, An Vinh Quý cũng rất vui cho mẫu thân. Một

nhà cười đùa vui mừng náo nhiệt.



Tiết Thị nắm lấy thời cơ này, nói với An Chi Phủ: “Lão gia, hôm trước thiếp nhận được thư của biểu thúc, nói nhị công tử của một lương

hành trong huyện bọn họ đã mười sáu rồi, trong nhà đang chuẩn bị hôn sự. Lão bản lương hành kia họ Đỗ, nhà có hai công tử hai cô nương. Đại công tử đã thành hôn, đến nơi khác lập môn hộ, làm mua bán ở ngoài thành,
muốn ngăn cản chuyện này.



An Chi Phủ uống nhiều mấy ly nên đã hơi say, nghe những lời này thì nổi giận đùng đùng, quát lên với Đàm Thị: “Nhất định phải thành cửa hôn này! Để tiện nhân An Nhược Thần nhìn rõ vào!”



An Chi Phủ đích thân đến thiên thính, nói với bà mối Trần là

nếu Tiết gia còn muốn cửa hôn này thì mau nhanh chóng định đi. Nếu không bỏ qua cơ hội tốt này thì sẽ rất khó có lại đấy. Chuyện đầu tiên An Chi Phủ ông ta ra khỏi ngục làm chính là vì muốn con gái có được hôn sự

tốt, xung hỉ đuổi xui. Nếu Tiết gia không có thành ý, trong vòng hai

ngày không cho một lời chính xác thì ông ta cũng hết cách, đành phải tìm hôn sự khác.



Bà mối Trần nghe thế, vội lên tiếng đáp lại, ngay trong đêm đến Tiết gia báo tin.



Lúc bà mối Trần báo lại chuyện này với Tiết phu nhân, Tiết Tự Nhiên cũng đang ở trong viện tử của mình nghe thám tử báo cáo.



“Hộ vệ của An Nhược Thần giết một người, không biết thân phận?”



“Bây giờ trong nha môn cũng không biết người chết là ai. Nay

đột nhiên xuất hiện, nói là người gặp thiếu niên chạy vặt trong tửu lâu

Chiêu Phúc ấy, tên là Tề Chinh, ở ngoài quận. Nhưng Tề Chinh lại nói

chưa từng gặp người này bao giờ. Người này dùng danh nghĩa nghĩa phụ của hắn dụ hắn đến hẻm tối, rồi đột nhiên ra tay muốn giết hắn với Lục bà

tử. Đúng lúc vị quân gia tên Điền Khánh kia tới, thế là cứu bọn họ.”



“Nghĩa phụ của hắn là ai?”



“Vốn là gác cổng của sòng bạc Tụ Bảo, là người quen cũ của phu

quân đã mất của Lục bà tử. Lúc ám đạo ở sòng bạc Tụ Bảo bị tra ra, quan

phủ từng mở nắp quan tài khám nghiệm tử thi cho nghĩa phụ hắn, từ xương

cốt tra ra lúc trước mất mạng do trúng độc, là bị sòng bạc hại chết.”



Tiết Tự Nhiên xoa cằm: “Có chuyện thế nữa à? Cuộc sống của An Nhược Thần thú vị thật đấy. Có lấy được ghi chép vụ án này không?”



Người nọ đưa bản ghi chép ra. Hắn quá rõ tính tình chủ tử,

không điều tra chuyện này rõ ràng, đến lúc về bị hỏi không trả lời được, sẽ làm chủ tử mất hứng.



“Làm khá lắm.” Tiết Tự Nhiên nhận lấy bản ghi chép, không kịp đợi mà mở ra liền.



Thuộc hạ bình tĩnh nói: “Thiếu gia, thuốc cũng sắp lạnh rồi. Uống xong thuốc rồi nên ngủ thôi.”



Tiết Tự Nhiên nhướn mày lườm hắn, có chuyện mất hứng thế à?



Thuộc hạ lại tiếp tục bình tĩnh: “Phu nhân sẽ kiểm tra phòng.”



Tiết Tự Nhiên nghẹn lời. Bỗng có chút hâm mộ An Nhược Thần. Lúc nàng ta nghiên cứu ghi chép vụ án, chắc hẳn sẽ không có ai kiểm tra

phòng hay giục đi ngủ đâu nhỉ?



Điền Khánh, Lư Chinh che chở xe ngựa của An Nhược Thần quay về

lầu Tử Vân. Trên đường đi Lư Chính hỏi Điền Khánh: “Tề Chinh sao thế, đã nói gì với ngươi vậy?”



“Không có gì.” Điền Khánh cười một tiếng: “Tuổi còn nhỏ, sợ nên khóc tôi. Ta chỉ an ủi đệ ấy một lúc.”



“À.” Lư Chính không để tâm, không hỏi nữa.



Điền Khánh nhìn hắn rồi lại nhìn xe ngựa của An Nhược Thần, cũng không nhắc lại chuyện này.