Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 120 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


An Nhược Thần lại nhận được thư của Long Đại. Lần này trong thư đã có nội dung rồi, nhưng cũng chỉ là nói ít chuyện nhà, viết vài

chuyện vụn vặt về cuộc sống doanh trại và tình hình chiến sự mà thôi,

lại còn nói rất nhớ nàng, bảo nàng phải chăm sóc bản thân cho tốt, đừng

để mệt mỏi quá.



An Nhược Thần đọc bức thư kia rất nhiều lần, lại gọt giũa suy

nghĩ kỹ lời văn trong đó, hận không thể mổ xẻ chữ ra phân tích ý, lật

mặt trái phải trợn mắt nhìn cả buổi nhưng cũng không tìm ra được huyền

cơ gì trong đó. Nếu bức thư trước đơn giản tới độ có chút không bình

thường, vậy bức thư này lại chung chung đến mức không bình thường.



Hai bức thư chỉ có một điểm giống nhau: Hắn không trả lời sự

việc và nghi ngờ nàng báo trong thư. Cứ như hắn chưa từng đọc qua thư

của nàng vậy.



Thời gian giữa hai bức thư là một ngày, cho thấy mất hai ngày viết thư cho nàng. Nhưng lại viết thành ra như thế.



An Nhược Thần chắc chắn thư này đúng là tướng quân viết, bút

tích là của hắn, giọng văn cũng là hắn, nên nhất định trong thư có thâm ý khác. Chỉ là nàng không nghĩ ra được. Thế nên An Nhược Thần mới ảo não

sốt ruột như thế.



***



Tiền Bùi ngồi trong xe ngựa, lão ngồi đối diện một người.



“Sao lại để Diệp Quần Phi xử lý Tề Chinh?”



Tiền Bùi hừ lạnh: “Ta nói trong lòng ta biết rõ, để ta giải

quyết là được. Nhưng hắn khăng khăng không chịu nghe. Ta đây cũng không

hiểu rõ nổi, vì sao hết kẻ này đến kẻ khác đều tự cho mình là giỏi thế.”



Người đối diện lão nhếch môi, biết lão đang chỉ gà mắng chó, hai Giải tiên sinh tiền nhiệm cũng bị lôi vào mắng chung.



Tiền Bùi liếc nhìn y, “Ta nói sai sao? Diệp Quần Phi quản

chuyện quận Mậu cho tốt là được rồi, phía bên kia cũng có rất nhiều

chuyện cần xử lý đấy. Nhưng hết lần này đến lần khác hắn lại cho rằng

không gì là mình không thể, nhúng tay vào quận Bình Nam ta.”



“Dù sao Đường Hiên đã chết, thế nào đi nữa cũng phải có người liên lạc ở Bình Nam.”



“Cũng chưa tới lượt hắn.” Tiền Bùi nhìn thẳng vào người trước

mặt, nói: “Chẳng lẽ chuyện liên lạc thế nào còn cần người Nam Tần các

ngươi ư? Nay thì hay rồi, lại thêm một người chết. Lúc này vẫn cứ mình

hại chết mình, vốn đâu cần như thế.”



“Giờ nói những điều này thì có ích lợi gì?”
không có Long tướng quân ở đó, thì chuyện này sẽ thành ngay. Đến lúc đó

toàn bộ nha phủ quận Bình Nam đều là nhân chứng, nhất định trên phố cũng sẽ có lời ra lời vào, danh tiếng của Long Đằng khó giữ được, tội chứng

được xác thật, tự thân hắn khó bảo toàn, toàn thể Long gia quân cũng bị

liên lụy, đến khi ấy có bắt được An Nhược Thần hay không đã không quan

trọng. Dù sao thì chính chủ đã bị tiêu diệt cả rồi, ai còn cần con tin

nữa?



***



An Nhược Hi ngồi thẳng, vô cùng căng thẳng. Nàng mỉm cười, cố để mình trông được xinh đẹp lại đoan trang.



Có điều ánh mắt của Tiết Tự Nhiên ngồi đối diện chẳng hề đặt

trên mặt cô, hắn chỉ nhìn bình trà trên bàn, hỏi nàng: “Ý của nhà côlà,

nếu ngày mai nhà ta không có lời chính xác thì sẽ bỏ hôn sự này đúng

không?”



An Nhược Hi ngẩn người, nàng có biết gì đâu. Nàng bắt đầu sốt

ruột, đúng là hôm qua bà mối có đến, nàng không dám mặt dày đi hỏi mẹ

nên bảo a hoàn đến nghe xem, a hoàn quay về nói có lẽ hôn sự đã thành

rồi, cha đã đồng ý. Nàng vui tới độ đêm ngủ không ngon, lòng không khỏi

nhung nhớ, hôm nay không kìm nén được lại tới Hỉ Tú đường, kết quả vận

may quá tốt, Tiết công tử đến cửa tiệm thật. Thấy nàng ở đây thì hắn hẹn nàng vào nhã thất trò chuyện một lúc, nhưng chẳng ngờ là lại nói cho

nàng biết tin này.



“Ngày mai ư? Vậy, cái đó…” An Nhược Hi cố gắng mổ xẻ cảm xúc từ trên mặt Tiết Tự Nhiên, đáng tiếc chẳng nhìn ra được gì, “Tiết công tử

muốn nghĩ kỹ thêm mấy hôm à?”



Rốt cuộc Tiết Tự Nhiên cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, xem ra nàng ta không biết gì.



An Nhược Hi ngập ngừng nói: “Thế, định cân nhắc trong bao lâu? Ta sẽ về nói lại với mẹ ta.”



Tiết Tự Nhiên trừng nàng: “Nói gì?”



Mặt An Nhược Hi đỏ bừng: “Thì nói, để chờ thêm mấy ngày nữa…”



“Nếu chịu khuyên mẹ côchờ lâu thêm mấy ngày, thì vì sao không

hỏi xem ta cân nhắc thế nào, nếu ta cân nhắc không tốt thì coi như các

người chờ uổng công rồi.”



“Công tử nói rất có lý.”



Tiết Tự Nhiên rất muốn xem thường nàng.



“Vậy công tử cân nhắc thế nào?”