Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 121 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Tiết Tự Nhiên thong dong đáp: “Vẫn chưa nghĩ xong.”



An Nhược Hi nghiêm túc suy nghĩ, ý là bây giờ muốn nàng khuyên hắn sao? Nàng nhìn Tiết Tự Nhiên, Tiết Tự Nhiên nhìn lại nàng.



Xem ra đúng là thế rồi.



An Nhược Hi hắng giọng. Tiết Tự Nhiên nhướn mày nhìn nàng, nàng ta muốn làm gì thế?



An Nhược Hi bắt đầu khuyên: “Thật ra thì, nghĩ nhiều quá cũng

chưa chắc đã tốt.” Nói xong câu này thì dừng lại, nhưng không biết vì

sao nghe cứ như bắt bẻ trách cứ hắn vậy, vội vàng thêm, “Ý ta là, suy

nghĩ nhiều dễ nhức đầu, còn ảnh hưởng đến sức khỏe nữa.” Có điều lại như đang chê người hắn không khỏe, vậy là lại bổ sung, “Thật ra chính là

muốn nói, gặp phải thời cơ tốt thì nên nắm chắc.”



Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn nàng.



An Nhược Hi cúi đầu nhìn cạnh bàn, nàng nói không hay, đợi nàng suy nghĩ thêm đã.



Thời cơ tốt, nên nắm chắc ư? Cô nương này còn thật biết tự khen mình đấy nhỉ. Tiết Tự Nhiên nói: “Cô nói xem, ta lấy cô thì có gì tốt?”



“Nhiều lắm, để ta tính đã.” An Nhược Hi tranh thủ thời gian cho mình.



Tiết Tự Nhiên không để ý đến nàng, tự mình nói tiếp: “Nhưng cái xấu thì ta lại nghĩ được mấy điều. Ví dụ như có An lão gia là cha vợ,

sau này bị quấn lấy cầu tiến, quả thực rất đáng ghét. Rồi ví dụ như đắc

tội Tiền Bùi, gây tai họa rước phiền phức. Còn cả danh tiếng của An gia

cô ở bên ngoài…” Hắn dừng lại, nhấn mạnh, “Ý ta nói là danh tiếng không

tốt.” Dừng lại rồi bổ sung thêm, “Dĩ nhiên, hình như nhà cô cũng không

có danh tiếng gì tốt cả.”



An Nhược Hi tiếp tục cúi thấp đầu không lên tiếng, người ta nói cũng không sai, không phản bác được.



“Tóm lại, người trong nhà cô khó giữ được mồm miệng quá nhiều,

nhà ta kết thông gia với nhà cô, còn không phải để mấy bà thím ba hoa

thêu dệt lời ong tiếng ve à, sau này còn biết đặt chân ở thành Trung Lan thế nào nữa?”



“Thêu dệt lời ong tiếng ve cũng không chỉ có mỗi phụ nữ đâu.”

An Nhược Hi nói rồi mới phát hiện là mình lỡ lời, “Ý ta là, không thể

nói như vậy được, nói thế không đúng.”



“Vì sao không đúng?”



“Nếu lời ong tiếng ve khiến ai đó không thể đặt chân, vậy chẳng phải trong thành này đã sớm trống trơn rồi à?”



Tiết Tự Nhiên không nói gì mà chỉ mải trừng nàng, tranh cãi cũng giỏi lắm nhỉ.



An Nhược Hi bị trừng thì lại cúi đầu, nói: “Huynh cưới ta, dĩ nhiên cũng có cái tốt.”



Nàng đang chờ Tiết Tự Nhiên hỏi là tốt cái gì, nhưng kết quả

Tiết Tự Nhiên không hề tiếp lời. An Nhược Hi cong môi, không tiếp lời

thì nàng tự nói vậy, “Tiết công tử huynh suy nghĩ đi, cưới ta rồi, có

thể làm Tiết phu nhân vui vẻ.”


gì đâu, chỉ biết mỗi lo cho tướng quân thôi.”



Điền Khánh thôi đùa cợt, nghiêm túc hỏi: “Người nói xem, vì sao nàng không đến hỏi chúng ta? Từ trước đến nay, mấy chuyện này đều là

nàng lĩnh giáo chúng ta cả.”



Lư Chính ngẩn người.



Điền Khánh hỏi: “Liệu cô nương có chủ ý gì không?”



“Chủ ý gì cơ?”



Điền Khánh nhún vai: “Chủ ý không hay gì đấy, sợ chúng ta tố cáo với tướng quân nên lén tự chủ trương.”



Lư Chính cau mày.



Điền Khánh nói: “Hay chúng ta để ý nàng ấy nhiều chút, đừng để nàng gây ra họa.”



***



An Nhược Hi trở về nhà, chép kinh một lần, thấy thư pháp của

mình có tiến bộ thì không nhịn được nhoẻn miệng cười. Bồ tát ơi bồ tát,

nàng sẽ gả cho Tiết công tử đấy, bồ tát ngài cũng vui vì ta đúng không?

Không được, đúng là không kiềm chế được rồi, thật sự muốn nhảy ra vườn

hoa ngắt mấy bông, muốn trang trí khuê phòng thật đẹp, thêm mấy bức

tranh thêu vào, cả nữ công cũng phải luyện tốt mới được, để sau này nàng tự tay thêu túi thơm cho Tiết công tử.



Tình cờ gặp phải An Nhược Lan ở trong vườn hoa. An Nhược Lan

thấy nàng mà không cười cũng không tránh. Sau lần An Nhược Hi bắt được

tam muội nhiều chuyện với người khác bảo nàng ác độc hại chết bà vú già, đánh cho một trận, từ đấy hễ hai tỷ muội chạm mặt là lại làm như không

thấy đối phương.



Có điều hôm nay tâm trạng của An Nhược Hi đang tốt, thế là nàng hất cằm với An Nhược Lan, đức ý đi hái hoa. Hừ, gả ra ngoài quận thì có gì hay, không ai tốt bằng Tiết công tử của nàng cả.



An Nhược Lan nhìn nàng cứ như nhìn kẻ điên vậy, “hừ” một tiếng chẳng hiểu nổi.



Ngày hôm sau, An Nhược Hi chờ một ngày thì bà mối Trần mới tới

cửa. An Nhược Hi rất muốn khoác lụa màu vẩy cánh hoa cho nàng ta. Nhưng

chỉ sợ vui vẻ quá đà sẽ gây thêm rắc rối, thế nên nàng lén đứng ngoài

cửa sổ nghe.



Quả nhiên Trần bà mối đến là nói chuyện đính thân cho Tiết gia, nàng ta đưa đến danh sách sính lễ của Tiết phu nhân, muốn bàn chi tiết

trong ngày cưới, nếu không có vấn đề gì thì hai nhà sẽ trao đổi canh

thiếp làm lễ.



Đàm Thị cầm lấy nhìn, sính lễ không hề ít, nhưng lại chẳng

nhiều như bà và An Chi Phủ tưởng tượng, lúc Tiết gia đến cầu hôn lần

đầu, có nói là điều kiện gì cũng được, chỉ cần gả nhị cô nương qua thì

gì cũng đồng ý cả. Nay đúng là không còn giống nữa.



Tai An Nhược Hi dán vào vách cửa sổ, không nghe thấy tiếng Đàm Thị đáp, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.