Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 122 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Một lúc lâu sau, rốt cuộc Đàm Thị cũng mở miệng: “Thế này đi, để ta và lão gia nhà ta bàn bạc đã.”
Tim An Nhược Hi như rơi xuống vực. Bà mối Trần cũng ngẩn người, nói: “Cái này, không phải hôm trước An lão gia đã quyết định rồi ư.”
Đàm Thị cười nói: “Đúng là lão gia nói đồng ý kết thân, nhưng có thể kết thân hay không thì phải nhìn sính lễ thành ý.”
An Nhược Hi căng thẳng tới mức cắn môi. Còn bà mối Trần đã hiểu ý: “Phu nhân cảm thấy có gì không hợp thì xin cứ nói. Tôi sẽ về nói lại với Tiết phu nhân, để bà ấy suy nghĩ lại.”
Đàm Thị cười đáp: “Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ là mấy thứ lễ
này có hợp hay không, cũng phải xem ý của Tiết phu nhân đã. Còn phía ta, cũng sẽ bàn bạc lại với lão gia.”
Bà mối Trần đã mai mối lâu năm, đương nhiên cũng biết tâm tư
của Đàm Thị. Nhất định là bà ta chê sính lễ ít rồi, nhưng nếu nói thẳng
thì lại sợ Tiết gia mất hứng, mà không tranh giành thì lại không cam
lòng, nên mới nói lời này, để sau này còn có đường sống.
Bà mối Trần vội phụ họa: “Cũng đúng cũng đúng, chuyện này cần
phải bàn bạc với An lão gia. Vậy để tôi về báo lại với Tiết phu nhân,
chờ tin tức của phu nhân.”
Đàm Thị nói: “Đã khiến Trần ma ma phí tâm rồi. Nếu Tiết phu
nhân có sốt ruột thì mong Trần ma ma nói đỡ vài câu.” Vừa nói vừa nhét
một nén bạc vụn qua.
Bà mối Trần vội nhận lấy, vui mừng nói: “Phu nhân yên tâm đi.
Tôi sẽ nhìn sắc mặt Tiết phu nhân mà nói chuyện. Nếu Tiết phu nhân coi
trọng hôn sự này, thì chắc hẳn phải chuẩn bị cho đúng lễ.”
Đàm Thị nghe thế là biết ngay bà mối Trần đã hiểu, thế là lại khách sáo tán dương một phen.
Ngoài cửa sổ, hai vai An Nhược Hi sụp xuống, nàng ủ rũ cúi đầu
bỏ đi. Trong lòng khó chịu, nhưng tiếc nỗi không có ai để giãi bày.
Bà mối Trần đi rồi, cả ngày hôm đó cũng không quay lại. Đàm Thị cả ngày bận rộn chuyện vụn vặt trong phủ nên An Nhược Hi không có cơ
hội nói chuyện với bà, hơn nữa An Nhược Hi cũng không biết mình có thể
nói được gì. Nàng đã xem qua danh sách sính lễ, cảm thấy đã tốt lắm rồi, nhưng chỉ là bản thân nàng cảm thấy đều vô dụng. Tất cả đều còn phải
xem ý của cha mẹ.
Sau khi An Chi Phủ về nhà, An Nhược Hi đi theo sát Đàm Thị. An
Chi Phủ nhìn danh sách rồi nghe Đàm Thị kể lại, cũng có chung một ý nghĩ với Đàm Thị, kéo dài thì cứ kéo dài, xem ý Tiết gia thế nào, liệu có
thể đưa lại sính lễ nhiều hơn không. Nếu Tiết gia hẹp hòi, vậy thì đến
lúc đó của hồi môn của bọn họ chỉ cần bớt đi là được.
An Nhược Hi thở phào nhẹ nhõm, không phải đổi ý thì tốt rồi.
Đàm Thị nghe nói hồi môn ít thì đưa mắt nhìn An Chi Phủ, con
gái còn đang ở đây đấy. Hồi môn nhiều ít có liên quan trực tiếp đến ích
lợi của con gái đấy.
An Nhược Hi thấy thế thì vội nói: “Cha mẹ không cần phải lo,
Tiết gia là đại hộ, nữ nhi gả qua cũng không lo chịu đói nghèo đâu ạ.
Thật ra sính lễ hồi môn nhiều hay ít không quan trọng, quan trọng là sau khi gả đi, nữ nhi có thể giúp đỡ nhà mẹ được nhiều, như thế không phải
tốt hơn với việc có nhiều sính lễ sao.”
Trong lòng Đàm Thị được an ủi, khen con gái hiểu chuyện, An Chi Phủ cũng thoải mái, khen Đàm Thị: “Vẫn là nàng dạy dỗ tốt, nếu các
phòng hiểu chuyện được bằng nửa nàng thì ta đã bớt lo rồi.”
Đàm Thị đắc ý, nhưng nhớ lại Đoàn Thị phòng bốn thì lại ấm
“Nữ nhân?” Diêu Côn nhìn sang Tiền Bùi, trong đầu đã nghĩ đến
Tịnh Duyên sư thái mất tích đó. Nhưng không ai rõ sư thái kia có biết võ hay không, nhưng nữ tử có liên quan đến chuyện mật thám, lại thần bí
khó lường, trước mắt ông ta chỉ biết mỗi người này.
Bên này Tiền Bùi lại nói: “Nhất định không phải là An đại cô
nương. Tuy nàng ta hận ta, nhưng bản lĩnh chắc hẳn không thắng được hộ
viện của ta.”
Diêu Côn nghe hiểu, Tiền Bùi không muốn truy cứu chuyện này.
Tuy Tiền Bùi không muốn điều tra thêm, thế nhưng ông ta lại có suy nghĩ. Diêu Côn vờ phụ họa với Tiền Bùi, nói chắc hẳn không phải là An đại cô
nương rồi, nhưng ông ta cũng phải hỏi thăm đã. Nếu người chết là bị
người ta giết hại thì nha môn phải lập án điều tra rõ, không thể bỏ qua
hung thủ được.
Tiền Bùi không nói nhiều, để Diêu Côn đưa thi thể đi, cũng bảo hộ viện trả lời Diêu Côn, sau đó tiễn khách đóng cửa.
Đã tiễn Diêu Côn đi, thế nhưng trời còn chưa sáng Tiền Thế Tân
đã chạy đến. Tất cả câu hỏi bị lặp lại một lần, Tiền Bùi lại càng không
nhịn nổi con trai như với thái thú đại nhân, đuổi hắn đi mà hỏi Diêu
Côn, “Tất cả đã nói với Diêu Côn rồi, hắn cũng đã đem thi thể đi rồi. Ta không sao, đừng có làm phiền ta.”
Tiền Thế Tân tức đến mức khó thở, dứt khoát đi đến quận phủ nha môn.
Lúc trời sáng, tin nửa đêm Tiền phủ bị tấn công đã bắt đầu lan truyền trong thành Trung Lan.
Tịnh Duyên quay về am Tịnh Tâm, cùng ẩn thân trong mật thất với An Nhược Phương, “Xin lỗi ngươi, chuyện vẫn chưa làm xong. Chỉ sợ sắp
tới ngươi vẫn chưa thể về nhà.”
Hầu Vũ lặng lẽ vào Tiền phủ, đối mặt với Tiền Bùi.
“Là đồ tể ư?”
“Chắc chắn là bà ta.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Ta cũng không nghe nói xảy ra bất trắc gì cả, vì sao đột nhiên bà ta lại phản bội? Còn nữa, vì sao bà ta lại đối phó ngài?”
“Là vì An Nhược Phương.” Tiền Bùi mỉm cười, “Những hành động
khó hiểu lúc trước của đồ tể giờ đã sáng tỏ cả rồi. An Nhược Phương còn
sống, ở trong tay đồ tể.”
Hầu Vũ cau mày: “Điều này biểu thị điều gì?” Chẳng lẽ đồ tể sớm đã có dây mơ rễ má với An gia ư? An Nhược Phương là do bà ta đưa đi?
Biến số này cũng lớn quá rồi.
Tiền Bùi vẫn cứ cười, lão đang nghĩ một chuyện hoàn toàn khác,
“Điều này chứng tỏ người khiến ta không thoải mái sẽ phải trả giá đắt.
An Nhược Thần là vậy, mà An Nhược Phương cũng thế.”
Hầu Vũ cau mày chặt hơn, “Ngài đừng có nghĩ thù oán riêng của
mình. Đại cuộc quan trọng hơn. Còn nữa, chuyện này phải nói với cấp
trên. Ngài bị đồ tể theo dõi, phải nhanh chóng phủi bỏ liên quan, thành
Trung Lan không thể do ngài đứng đầu liên lạc được. Không thể vì ngài mà phá hỏng mọi chuyện.”
Tiền Bùi lạnh lùng nhìn hắn: “Ta không có hứng thú với quyền
thế, nếu không phải mấy thứ đó vô dụng thì tội gì ta phải mệt mỏi như
thế. Ngươi yên tâm, ta là đang nghĩ cho đại quộc. Đồ tể muốn làm gì, ta
đều có thể đoán được.”