Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 123 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Hầu Vũ cũng không hẳn tin tưởng Tiền Bùi. Ai mà tin được một lão sắc quỷ bị lợi che mờ mắt chứ?
Nhưng cái tên mà mỗi một Giải tiên sinh đều đưa cho hắn để liên lạc lúc cấp bách, chính là Tiền Bùi. Thậm chí sau khi Đường Hiên bị
bắt, Tiền Bùi lại có quyền quyết định sinh tử của hắn ta, khi Tiền Bùi
nói ra mật hiệu kia để hắn nghe theo chỉ thị, Hầu Vũ đã cực kỳ kinh
ngạc.
Người có quyền quyết định được sống chết của Giải tiên sinh,
tức có thể trực tiếp bỏ qua Giải tiên sinh mà liên lạc với cấp trên. Hầu Vũ không hiểu tại sao lại là Tiền Bùi, hắn cũng không hiểu nổi Tiền Bùi có âm mưu gì. Tiền Bùi không muốn làm quan, cũng không muốn vất vả buôn bán làm ăn, lão ta chỉ thích đứng ở giữa bày mưu kế hơn, thích người
khác cung kính sợ hãi nịnh nọt lão. Trong lòng lão già này có bệnh. Đây
là kết luận của Hầu Vũ. Theo hắn thấy, Tiền Thế Tân ổn thỏa hơn cha hắn
nhiều. Nên điều hắn không hiểu nhất là, nếu hai cha con họ Tiền đã làm
cùng một chuyện, thế vì sao giấu giếm nhau chứ.
Có điều cũng chả liên quan gì tới hắn cả. Hắn chỉ cần hoàn
thành xong chuyện, nhận được tiền, nửa đời sau vàng bạc đầy nhà giàu
sang nổi tiếng không cần phải nhìn sắc mặt bất cứ ai nữa, thậm chí có
rất nhiều người còn phải nhìn sắc mặt của hắn. Hắn không chỉ là một nha
đầu như thế này, là Diêu Côn đã sai với hắn, trong suốt mấy năm qua, rõ
ràng hắn là người làm việc tốt nhất, nhưng khi cất nhắc mãi luôn là kẻ
khác.
Hầu Vũ y theo Tiền Bùi dặn mà quay về nha môn, đợi Tiền Thế Tân.
Đúng là trong thành này có không ít mật thám ẩn nấp, Hầu Vũ cảm thấy mình là người biết nhiều nhất, theo như dặn dò, hắn sẽ là người
liên lạc của vài ba người, nếu Giải tiên sinh xảy ra vấn đề gì, mấy
người kia phải liên lạc với hắn, do hắn truyền tin. Còn hắn, cần phải đi tìm người liên lạc của hắn —— Tiền Bùi.
Nay hai cha con Tiền gia lại còn muốn thông qua một người ngoài là hắn để chuyển lời, đúng thật là châm chọc.
Tiền Thế Tân bàn bạc rất lâu với Diêu Côn rồi mới ra ngoài, còn đi xem thi thể, hỏi ngỗ tác. Lúc Tiền Thế Tân rời đi thì tâm tình vô
cùng nặng nề. Thủ đoạn của hung thủ rất độc, nhưng cũng vô cùng bình
tĩnh. Kiếm đầu tiên chém vào cổ, bảo đảm đối phương không thể kêu cứu,
mà cũng không có khả năng sống. Lực của hung thủ quá lớn, chỉ một kiếm
đã gần như cắt đứt yết hầu. Ngỗ tác cảm thấy hung thủ hẳn là nam tử,
nhưng lại nghe thấy nhân chứng trông thấy tận mắt hung thủ bảo dáng vẻ
hình như là nữ, thế là ngỗ tác lại sửa lời bảo không thể từ vết thương
mà kết luận người hành hung là nam hay nữ được.
Tiền Thế Tân đã trông thấy Hầu Vũ, Hầu Vũ nháy mắt với hắn, thế là Tiền Thế Tân mới thuận miệng hỏi nha sai đi theo bên mình là trong
đêm qua có những người nào đang tuần tra thì gặp phải hộ viện Tiền gia,
rồi sau đó cùng đuổi bắt phạm nhân. Nha sai kia nói không rõ lắm, chợt
thấy Hầu Vũ thì nói: “Người nào tuần tra, Hầu nha đầu là người biết rõ
nhất, đại nhân có thể đi hỏi ngài ấy.”
Tiền Thế Tân đi qua theo hướng nha sai chỉ, cùng thi lễ với Hầu Vũ.
Đến khi quanh đó không còn ai, Tiền Thế Tân mới nói: “Ngươi có tin tức gì không? Là đồ tể sao?”
“Nghe bảo chắc chắn là bà ta.”
“Vì sao lại ra tay với cha ta?” Lão đầu đã chết là một thế thân, quá rõ ràng.
“Đại nhân có thể đi hỏi Tiền lão gia mà?” Hầu Vũ giả vờ không biết.
Tiền Thế Tân cau mày, lát về dĩ nhiên phải hỏi lại rồi, chọc
đến đồ tể thì chính là đại sự. Trước kia Đường Hiên dặn hắn điều tra đồ
tể xem có giấu giếm gì không, y ngờ rằng Mẫn Đông Bình mất tích có liên
quan đến bà ta. Nay xem ra, đúng là đồ tể đã phản bội bọn họ rồi.
“Đồ tể có biết chúng ta không?” Muốn giết cha hắn, liệu có liên quand dến chuyện này? “Bà ta có lòng phản bội, ắt hẳn chúng ta cũng sẽ
gặp nguy hiểm.”
Tiền Bùi hỏi Đoàn Thị: “Phu nhân, phu nhân có nhận ra ta là ai không?”
“Tiền lão gia Tiền Bùi.” Đoàn Thị trả lời trôi chảy, rồi lại nhìn An Chi Phủ một cái.
Tiền Bùi cũng nhìn sang An Chi Phủ, nói: “An lão gia, có ngươi ở đây nên tứ phu nhân có vẻ căng thẳng, sợ là không dám trả lời gì. Để ta và phu nhân nói chuyện riêng mấy câu đi. Ta chỉ hỏi về chuyện kiệu phu
chút thôi, nếu có manh mối thì cũng có thể giúp giải trừ phiền toái của
hai nhà chúng ta.”
An Chi Phủ ngẩn người nhìn Đoàn Thị, rồi lại lần nữa cảm thấy
từ chối thì không tiện, thế là ông ta gật đầu, nói: “Vậy để ta đi dặn
người chuẩn bị ít rượu và thức ăn, Tiền lão gia cứ ở lại dùng bữa đi.
Lát nữa ta sẽ quay lại.”
An Chi Phủ đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Tiền Bùi và Đoàn Thị.
Biểu cảm của Đoàn Thị vẫn không đổi, thế nhưng Tiền Bùi đã thôi cười, thở dài một tiếng nói: “Không ngờ đến cuối lại thất thủ, còn
khiến ngươi và An lão gia gặp tội. Ta vốn muốn giúp các ngươi đi ra,
nhưng nếu ta nhúng tay vào, An Nhược Thần sẽ càng dây dưa, chỉ sợ khi ấy các ngươi sẽ có phiền toái lớn hơn. Có điều ta đã nói với thái thú đại
nhân rồi, nhất định các ngươi sẽ không sao. Xem đấy, đúng là đã bình an
về nhà rồi.”
“Đa tạ Tiền lão gia.” Đoàn Thị lên tiếng đáp.
Tiền Bùi lại nói: “Nếu Phương Nhi cũng có thể bình an về nhà
thì hay quá rồi. Ta và nàng ta không có duyên phận gì, nhưng tình mẹ con của các ngươi, há có thể bị tước đi.”
Hễ nhắc đến An Nhược Phương là Đoàn Thị lại lộ vẻ xúc động, bà ta cắn môi, nắm lấy vạt áo.
“Trong đêm qua ta nhận được tin, nói Phương Nhi cô nương muốn
về nhà.” Tiền Bùi nhìn Đoàn Thị, áp sát lại gần bà ta, thấp giọng nói:
“Nàng ta muốn về nhà, nhưng không biết hôn ước đã hủy bỏ. Ta đoán dù ai
nói nàng ta cũng sẽ không tin, nhưng nếu là ngươi nói thì nhất định nàng sẽ tin. Ngươi phải để nàng ta biết rằng, quay về bên cạnh mẫu thân mới
là tốt nhất, không gặp nguy hiểm, không có bất cứ ai mà nàng không
thích. Ngươi phải nói với nàng ta, rằng ngươi nhớ nàng.”
Đoàn Thị nhìn vào mắt Tiền Bùi, cánh môi khẽ động, thế nhưng lại chẳng nói ra lời được.
“Điều ngươi nói, tất phải để nàng ta có thể nghe rõ mới được. Ta sắp xếp cho ngươi nhé, thế nào?”
Đoàn Thị trợn trừng mắt, môi lại giật giật, hốc mắt dần ửng đỏ, nước mắt lượn quanh trong hốc.
Tiền Bùi cười với bà ta một tiếng, đang định dặn bà ta nên làm gì thì đột nhiên Đoàn Thị tát một cái, lớn tiếng mắng: “Đồ tiện nhân An Nhược Thần kia, ngươi trả con gái lại cho ta. Ngươi có bản lĩnh thì
cũng giết ta đi!”
Tiền Bùi không đề phòng kịp bị đánh một phát, “bốp” một tiếng kêu rất vang.
“An Nhược Thần! Con tiện nhân nhà ngươi!” Đoàn Thị mắng, lại vung tay đánh Tiền Bùi. Tiền Bùi vội lùi ra sau.
“Tiện nhân ngươi sẽ không được chết tử tế!” Đoàn Thị hét lên đuổi theo. Tiền Bùi xoay người né tránh.
“An Nhược Thần ngươi đền mạng con gái ta đi!” Đoàn Thị cầm bình hoa lên đuổi theo đập Tiền Bùi, nhào mạnh một cái, Tiền Bùi bị ép đến
góc tường. Đoàn Thị như điên đánhg lung tung trái phải: “Tiện nhân! Tiện nhân! Tiện nhân!”
Người hầu An gia ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lập tức lao vào, thấy tình cảnh ấy thì trợn mắt há mồm.
An Bình và An Chi Phủ cũng nghe tin chạy tới, quát ra lệnh kéo Đoàn Thị ra giải về phòng.
Tiền Bùi không bị thương, nhưng cả người lại rất thảm hại.
An Chi Phủ thật sự không biết nên làm thế nào cho phải. Tệ rồi, Tiền lão gia không bị thích khách đả thương mà lại bị kẻ điên trong nhà ông ta đánh.