Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 124 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Dĩ nhiên không thể nói là “đã sớm bảo bà ta bị điên” được
rồi. An Chi Phủ chỉ đành xin lỗi bồi tội, lại còn bảo An Bình gọi Đàm
Thị tới, để Đàm Thị dẫn bà tử kéo Đoàn Thị ra ngoài, giáo huấn bà ta một trận.
Tiền Bùi khoát tay cản Đàm Thị lại, “Bà ấy bị bệnh rồi, đánh
thì có ích gì. Làm ầm bệnh sẽ càng thêm nặng, không tốt đâu. Đừng quản
bà ấy nữa, để bà ấy đi nghỉ đi.”
Đàm Thị nhìn An Chi Phủ, thưa một tiếng rồi đi xuống.
An Chi Phủ có vẻ khá lúng túng, nhưng Tiền Bùi lại làm như
không thấy. Lão bình tĩnh ngồi xuống chờ cơm. An Chi Phủ đành phải mỉm
cười chuyện trò với lão.
Đàm Thị đến viện tử phòng bốn. Đoàn Thị không ở trong phòng mà
ngồi trên ghế đá ở ngoài sân, bình tĩnh lại có vẻ cô đơn ngắm nhìn cây
trong sân.
Đàm Thị vung tay tát bà ta một cái.
Đoàn Thị bị đánh nhưng chẳng hề kêu la, cũng không giãy giụa né tránh, thậm chí bà ta còn không thèm nhìn lấy Đàm Thị, cứ như chẳng hề
có gì xảy ra, quay mặt đi tiếp tục nhìn cây.
“Đồ thứ nữ nhân điên khùng này…” Đàm Thị chỉ vào bà ta, muốn
mắng mà mắng không nổi, đối với một người không hề có phản ứng gì thì
đúng là có mắng cũng vô dụng. Nhưng dù gì thì chuyện này cũng đã xảy ra. Đàm Thị đang định để bà tử ra tay, tỏ vẻ trừng phạt thì An Nhược Hi
chạy đến.
“Mẹ ơi.” An Nhược Hi nghe được chuyện thì vội chạy đến xem.
Đánh Tiền Bùi, thực sự là khiến người ta hả hê, nhưng An Nhược Hi cũng
sợ rằng chuyện này sẽ dẫn đến hậu họa, không biết phải làm thế nào. An
Nhược Hi kéo Đàm Thị sang một bên khuyên, nói tứ di nương có bệnh, đánh
bà ta thì có thể được gì chứ, đến khi ấy bệnh điên càng nặng hơn, ầm ĩ
trong nhà không ai được yên, cha mà trách tội xuống thì sẽ không tốt.
Hơn nữa Đàm Thị mới được phù chính, nếu bắt đầu trách phạt phòng của ông ấy, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe. Còn nữa, chuyện ngày hôm nay quan trọng không phải là xử lý tứ di nương, mà là thăm dò tâm tư của Tiền
lão gia.
“Mẹ thử nghĩ đi, nếu tứ di nương điên lên nữa thì sẽ vô duyên
vô cớ đánh người thế nào. Vì sao Tiền lão gia lại gọi tứ di nương đến?
Trong này có ý gì? Là tứ di nương khó quản hay là Tiền lão gia khó
phòng? Mẹ chớ có quên, Tiền lão gia vừa đào cái hố cho chúng ta đấy.”
Đàm Thị nghe thế thì thấy có phần đúng. bị Đoàn Thị làm cho tức điên hồ đồ, suýt nữa đã để lỡ chính sự.
“Để mẹ đi hỏi lão gia.” Đàm Thị nói, rồi quay đầu chỉ vào Đoàn
Thị dặn dò bà tử: “Đừng để ý đến bà ta nữa, cơm tối cũng không cần đưa.”
Đoàn Thị cứ như không nghe thấy gì, mí mắt chẳng hề động đậy, cứ như khúc gỗ ngơ ngác nhìn cây.
Bà tử vội vàng vâng dạ với Đàm Thị, sau khi Đàm Thị rời đi thì cũng không để ý Đoàn Thị nữa, tự về phòng mình.
An Nhược Hi thấy mọi người đã giải tán thì thở dài một hơi,
định quay đầu đi thì lại thấy Đoàn Thị đang nhìn nàng chăm chú. An Nhược Hi sợ hết hồn, lùi một bước.
Đoàn Thị thấy nàng như thế thì cũng chẳng mở miệng. Lẳng lặng
của nàng ta ở bên ngoài, sẽ có tiểu nhị tiếp đãi ăn uống. An Nhược Thần
vừa ngồi xuống, lập tức người ở hai bên trong phòng sẽ xông ra bắt nàng
ta đi. Tôn phu nhân hô to cứu mạng, bảo vệ Tiết phu nhân thật tốt. Còn
những chuyện khác, không liên quan gì tới các ngươi cả.”
An Chi Phủ cả kinh thất sắc, cứng người ngay tại chỗ, theo bản
năng nói: “Vạn lần không được.” Rồi ông ta tỉ mỉ nghĩ kỹ lại. Tiền Bùi
nói lời này là có ý, muốn bố trí người ở hai bên, sau đó từ cửa sổ bắt
cóc An Nhược Thần ra hẻm sau đưa đi ư?
“Vạn lần không thể.” An Chi Phủ lặp lại, “Như thế chẳng phải
phu nhân nhà ta và Tiết phu nhân là phiền phức lớn sao? Thái thú đại
nhân mà trách tội xuống, hai nhà bọn ta nhẹ thì vào ngục, nặng thì sẽ bị sát thân đấy.”
“Sao nào? Ngươi cứ nhìn lúc này đi, là kẻ nào có tội? Không phải tốt sao.”
An Chi Phủ nghẹn lời, mãi lâu sau mới tìm ra được lý do khác để khước từ: “Nhưng nếu Tiết gia công khai chúng ta hại nàng ta, đương
nhiên cũng không muốn kết thân nữa.”
Tiền Bùi cười nói: “Đó là kẻ cướp thấy Tiết phu nhân y phục
sang trọng, nên mới theo dõi ẩn nấp, muốn bắt cóc Tiết phu nhân kiếm
tiền. Nhưng vì có tôn phu nhân liều mình cứu giúp, tên cướp cuống cuồng, chỉ đành bắt An Nhược Thần đi. Sao Tiết gia lại trách các ngươi được?
Thay vào đó còn cảm kích, càng tin tưởng chuyện hai nhà kết thân là phù
mệnh, nhất định hôn sự này có thể thành.”
An Chi Phủ lắc đầu, ông ta không muốn làm chuyện này. Tuy ông
ta hận An Nhược Thần, nhưng chính xác ông ta không dám làm chuyện đấy.
“An Nhược Thần là phu nhân tướng quân tương lai, nếu nàng ta xảy ra
chuyện, tất cả chúng ta đều sẽ gặp phiền toái.”
“Vị tướng quân kia của nàng ta, giờ còn đang đánh giặc ngoài
tiền tuyến. Rỗi hơi đâu mà để tâm đến nàng ta? Nay thái thú có đủ chuyện rồi, cũng không đoái hoài đến cục diện rối rắm này đâu. Thái thú còn
chưa bắt được một ai trong đám kiệu phu kia với đồng bọn lần trước, có
lẽ là những kẻ đó lại quay về bắt An Nhược Thần lần nữa, ai mà biết
được. Mà có quan hệ gì với ngươi và ta đâu nào? Tiết gia lại càng không
thể biết mà để ý. Tiết gia chỉ để ý mỗi chuyện nhị cô nương có thể gả
qua để kéo dài tính mạng cho con trai nhà họ hay không mà thôi.”
An Chi Phủ vẫn muốn từ chối, nhưng Tiền Bùi sầm mặt: “An lão
gia, ta tốt bụng giúp ngươi, ngươi đừng có không biết phải trái. Trước
mắt ngươi có một kẻ địch là An Nhược Thần. Mà tên địch này chưa diệt trừ được thì ngươi sẽ có thêm một kẻ địch nữa, chính là ta. Ta không chỉ
đối phó với mỗi ngươi mà còn sẽ đối phó với Tiết gia. Ta sẽ nói Tiết gia biết rằng kết hôn với nhà ngươi không có được chút hay ho gì, mà trái
lại là càng rước họa vào thân. Đến lúc đó chẳng những ngươi mấy hôn sự
này, mà sẽ còn chịu họa ở ngục, lo lắng cho tính mạng. Tự ngươi suy nghĩ cho kỹ đi.”
An Chi Phủ không nói gì, ông ta đã bị Tiền Bùi nắm thóp rồi.
Muốn chuyện làm ăn được thuận lời, ông ta đã làm không ít chuyện bẩn
thỉu. Dĩ nhiên cũng có hợp tác làm ăn với Tiền Bùi rồi. Những chuyện này đều bị Tiền Bùi nắm rõ trong tay, muốn đối phó ông ta, thật đúng là dễ
như trở bàn tay.
An Chi Phủ nghiền ngẫm kỹ một lần, rồi nhắm mắt hỏi: “Tiền lão
gia, ngài vừa nói làm việc như thế nào nhỉ, nói rõ lại với ta lần nữa
đi.”