Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 125 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Tiền Bùi nói rõ ra thế này thế nọ, nghe rất chu đáo chặt chẽ, rồi sau đó lão lôi một bức thư ra: “Để tôn phu nhân viết lại dựa theo

nội dung trong thư này, rồi đưa cho Tiết gia là được.”



An Chi Phủ cầm lấy, tim đọc như trống chầu, dù có ngu tới mấy

thì ông ta cũng biết, hôm nay Tiền Bùi đến đây là đã có chuẩn bị trước.

Vì để bắt An Nhược Thần ư? Nhưng không phải đêm qua trong phủ lão mới

gặp thích khách à? Vì sao người trong phủ vừa chết, lão lại vội đối phó

với An Nhược Thần như thế?



“Tiền lão gia.” An Chi Phủ đấu tranh cả buổi, nhưng rồi vẫn

hỏi: “Thì là, chuyện tối qua ở phủ của ngài gặp nạn, không biết có phải

do An Nhược Thần làm?”



Tiền Bùi nhìn An Chi Phủ, bật cười, “An lão gia nghĩ đi đâu

thế? Không phải chúng ta đang bàn hôn sự của nhị cô nương sao? Không

phải đại cô nương ngăn trở nhân duyên của nhị cô nương, nên ta mới hảo

tâm giúp An lão gia xử lý? Ta lại không biết, thì ra với An lão gia, tốt bụng lại thành lòng lang dạ thú.”



“Không không không.” An Chi Phủ hoảng hốt xua tay, “Tiền lão

gia nhiệt tình như thế, ta vô cùng cảm kích. Chỉ là đột nhiên nghĩ đến

chuyện nhà Tiền lão gia gặp nạn, nếu có liên quan đến An Nhược Thần, vậy chúng ta nên thảo luận với nhau kỹ hơn mới được, nếu không quấy nhiễu

thái thú đại nhân phá án, đại nhân mà trách tội xuống thì An gia ta

không chịu nổi đâu.



“An lão gia lo lắng quá rồi.” Tiền Bùi nói, “An lão gia chỉ cần viết thư hẹn người là được, những chuyện sau đó cứ giao lại cho ta.”



An Chi Phủ không nói, ông ta hoàn toàn không hiểu nổi dụng ý

của Tiền Bùi, chỉ cảm thấy bức thư mỏng này quá phỏng tay. Suy đi nghĩ

lại, An Chi Phủ nói: “Vậy nghe theo Tiền lão gia vậy, ta sẽ đi tìm phu

nhân bàn bạc. Đợi chuyện làm xong, ta sẽ đến phủ báo cho Tiền lão gia

biết.”



Tiền Bùi nói: “Được, đi bàn bạc đi. Ta sẽ ở đây đợi tin của An

lão gia. Thư viết rồi tối nay đi đưa đi, hẹn bọn họ ngày mai gặp mặt.”



Mặt An Chi Phủ giật giật, gấp gáp như thế ư? Ngày mai?



An Chi Phủ có chút khó xử: “Chuyện này phải bàn kỹ, nếu sai sót gì thì Tiết phu nhân sẽ nghi ngờ ngay. Đến lúc đó chuyện không thành,

còn truyền đến tai An Nhược Thần, khiến nàng ta đề phòng ghi hận Tiền

lão gia thì không hay lắm.”



“An lão gia còn lo nghĩ cho ta nữa à, đúng là không uổng công

ta phí tâm với An lão gia. Chuyện này An lão gia cứ yên tâm, nghe ta đi. Hai ngày sau tuần tra sứ sẽ đến thành Trung Lan, chẳng lẽ An lão gia

định kéo dài đến lúc đó mới ra tay ư? Khi ấy thì không phải đề phòng ghi hận ta nữa rồi, chỉ e là An Nhược Thần sẽ giả mượn danh nghĩa của Long

tướng quân, nhân lúc tuần tra sứ đại nhân có mặt ở đây, lật lại nợ cũ

với An lão gia. Đến lúc đó có thể thái thú đại nhân không bưng bít được

tuần tra sứ đại nhân, ta nghĩ dù có giúp cũng chẳng giúp được. Hơn nữa,

nếu các đại nhân làm khó ta, vì tự vệ, chỉ sợ ta cũng phải tiết lộ tin

tức của An lão gia cho quan phủ. An lão gia tự nói xem, An Nhược Thần

biết mất là phiền toái lớn, hay để An Nhược Thần cấu kết với tuần tra sứ đại nhân mới là phiền toái lớn hơn?”



An Chi Phủ bị dọa cho sợ. Không chỉ vì An Nhược Thần sẽ mượn uy quan cao hơn cả thái thú đại nhân báo thù An gia, mà là ý đằng sau câu

nói ấy của Tiền Bùi, nếu không làm theo, lão cũng sẽ giải quyết luôn ông ta.
An Nhược Hi cắn môi, hạ quyết tâm: “Vậy để con đi đi.”



“Cái gì?”



“Chuyện này vẫn cứ theo Tiền lão gia phân phó mà làm, thư để

con viết, người gặp mặt đổi thành con. Cứ nói với Tiết phu nhân là con

với tỷ tỷ dễ nói chuyện, khi ấy khuyên giải tốt mới có thể tháo gỡ ân

oán, hôn sự mới có thể thuận lợi. Như thế tuy là người khác, nhưng chắc

Tiết phu nhân có thể hiểu được. Như thế, lúc xảy ra chuyện, con sẽ bảo

vệ Tiết phu nhân, lúc ấy mới thật là có thể mang đến phúc vận cho Tiết

gia. Còn tỷ thấy con, ắt sẽ không bỏ đi ngay, dù Tiết phu nhân có nói

cho tỷ ấy biết trước là gặp mặt với con thì cũng sẽ không đề phòng nhiều với con đâu, chắc tỷ sẽ đến. Hơn nữa, nếu Tiết phu nhân có nghi ngờ,

con là tiểu bối, xưa nay không qua lại gì với Tiền lão gia, bọn họ không thể trách tội được. Mà cho dù có trách, cũng chỉ có một mình con gánh

vác, còn cha mẹ có thể thoát kiếp. Trong nhà này, chỉ cần mẹ còn, cha

còn, thì có thể có cách cứu được con. Nhưng nếu vì chuyện này mà cha mẹ

bị nhốt vào đại lao, vậy cả nhà chúng ta biết phải làm thế nào?”



“Hi Nhi!” Đàm Thị nghe rất cảm động, ôm chầm lấy con gái, “Con

đúng là con gái tốt của mẹ mà. Con nói có lý, đúng là nên như thế.”



Vậy ư? Nên như thế sao? Để con gái chịu tội không liên quan gì, nên là thế sao? An Nhược Hi thầm cười khổ. Có lẽ vừa rồi nàng nên nhảy

xuống hồ mới đúng.



Lúc này Đàm Thị để An Nhược Hi viết thư, sau đó bà cầm thư đi

tìm An Chi Phủ và Tiền Bùi bàn bạc. Bà ta giải thích lý do để An Nhược

Hi ra mặt sẽ tốt hơn. An Nhược Hi bảo là cứ nói đây là chủ ý của mẹ, nếu không Tiền lão gia đa nghi, sẽ cho là chúng ta không nghe lời, muốn giở trò quỷ. Đàm Thị thấy có lý, vậy là làm theo.



Ý của nàng, đơn giản chính là thư này để nàng viết, giao vào

tay Tiết phu nhân, Tiết phu nhân nhìn là biết ngay có bẫy. Còn nếu để

Đàm Thị viết, Tiết phu nhân biết Đàm Thị và An Nhược Thần không hợp

nhau, có lẽ sẽ tin thật. Phải để Tiết phu nhân biết trong này có ẩn tình khác, như thế Tiết phu nhân sẽ từ chối. Có lẽ Tiết phu nhân cũng sẽ từ

chối yêu cầu Đàm Thị đưa ra, nhưng An Nhược Hi không dám mạo hiểm. Do

nàng ra mặt, chắc chắn rằng Tiết phu nhân sẽ từ chối, như thế, mọi người cũng sẽ yên ổn vô sự, Tiền Bùi sẽ không lợi dụng được họ nữa.



An Nhược Hi đợi rồi đợi, cuối cùng cũng đợi đến lúc Đàm Thị trở lại. Đàm Thị nói An Chi Phủ và Tiền Bùi cũng đã đồng ý, cảm thấy chuyện này để An Nhược Hi làm sẽ khả thi hơn. Đã sai người đưa thư đến Tiết

gia rồi. Có điều Tiền Bùi còn nói, đến lúc đó lão sẽ phái kiệu phu người hầu của lão đưa An Nhược Hi đi.



Tim An Nhược Hi đập thình thịch. Đây là phái người giám sát uy hiếp nàng đây mà.



Nhưng nàng không thể từ chối được.



“Vâng.” An Nhược Hi đáp.



Nàng biết chuyện sẽ không đến được bước hẹn gặp ấy. Chỉ cần

Tiết phu nhân đọc thư là sẽ biết ngay có chuyện gì. Rồi bà ấy lại thông

báo cho đại tỷ, đại tỷ sẽ đề phòng. Trong lòng An Nhược Hi rất khó chịu. Vào khoảnh khắc thư đến tay, cũng chính là khoảnh khắc phá vỡ hôn ước.

Liệu còn ai muốn làm thông gia với người độc lòng độc dạ chứ?



Không sợ không sợ, núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đốt.



An Nhược Hi về phòng, trùm chăn lên đầu âm thầm rơi lệ, có lẽ, vốn đã chẳng có núi xanh rồi.