Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 126 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Tiền Bùi qua đêm ở An gia. Trên dưới An gia dè dặt vô cùng.

An Nhược Hi nghe tin cũng không có phản ứng gì quá, chỉ nói: “À, dù lão

ta có chôn cất ở đây cũng không sao, mặc lão.”



A hoàn đến báo tin nghe mà dựng đứng tóc gáy, chạy biến đi.



Khóc một trận xong, An Nhược Hi thoải mái lên chút, dù sao hôn

sự với Tiết gia cũng chẳng thành rồi, Tiết phu nhân sẽ không đoái hoài

gì đến nhà nàng cả, cứ tùy vậy. Trái lại nàng muốn nhìn xem Tiền Bùi còn muốn gây chuyện đến đâu.



An Nhược Hi vùi đầu ngủ, nhưng chẳng hiểu sao cứ trằn trọc trở

mình mãi, không cách nào ngủ ngon được. Sáng sớm ngày hôm sau, An gia

lại nhận được thư hồi âm của Tiết phu nhân. Trong thư nòi, bà ấy rất vui khi An gia đồng ý hôn sự, cũng có thể hiểu được nỗi khổ của An gia, nếu hai bên đã định xong hôn sự, vậy để tránh có thêm rắc rối, bà sẽ hẹn An Nhược Thần ra ngoài, mọi người cùng ngồi lại chuyện trò, cũng xin An

phu nhân chớ băng khoăn lo lắng, chỉ cần An gia không thay đổi chủ ý nữa thì nhất định hôn sự này sẽ không đổi.



Ngoại trừ Tiền Bùi, tất cả mọi người đều ngẩn ra.



An Chi Phủ và Đàm Thị rất bất ngờ, vì sao lại biến thành An gia bọn họ đồng ý hôn sự quyết không đổi rồi? Còn An Nhược Hi lại trợn mắt

há mồm. Chuyện gì xảy ra vậy, Tiết phu nhân đọc không hiểu bức thư đấy

ư?



Tiền Bùi rất hài lòng, lúc ăn điểm tâm khẩu vị rất tốt, ngay cả với nô bộc mà Tiền Thế Tân phái đến mời lão về phủ cũng rất kiên nhẫn,

ôn tồn cho người lui ra.



An Nhược Hi đứng ngồi không yên, chỉ đành gửi gắm hy vọng vào đại tỷ, đừng đồng ý lời hẹn.



Nhưng đến lúc gần trưa, Tiết gia lại gửi một phong thư tới.

Tiết phu nhân nói bà đã hẹn An Nhược Thần rồi, mọi thứ đều y theo An gia căn dặn mà làm, An Nhược Thần sẽ đến. Giờ Thân hôm nay, gặp mặt tại nhã gian Thạch các ở Phúc Vận Lâu.



An Chi Phủ và Đàm Thị thở phào nhẹ nhõm. Còn An Nhược Hi lại tuyệt vọng.



An Chi Phủ và Tiền Bùi bàn bạc chi tiết động thủ, bất luận thế

nào ông ta đều muốn giữ hôn sự với Tiết gia, vì để che giấu tai mắt

người ta, nhất định Tiền Bùi phải cho thủ hạ giả vờ tấn công An Nhược Hi và Tiết phu nhân trước, đợi khi An Nhược Hi liều mình bảo vệ Tiết phu

nhân thì mới ra tay bắt An Nhược Thần. Như thế, bọn họ có thể phủi sạch

sẽ liên quan trong này.



Tiền Bùi đáp được. Nhưng An Nhược Hi không hề tin lão chút nào.



Đàm Thị ngồi lại nói chuyện với con gái rất lâu, bảo nàng phải

biểu hiện thế nào. Nói cho nàng biết tính tình của Tiết phu nhân, dặn

nàng phải thể hiện lễ độ đoan trang để Tiết phu nhân được vui. Lại nói

lúc bọn giặc cướp xông ra cũng đừng sợ bị thương, đừng chạy trốn mà phải nhào đến bảo vệ Tiết phu nhân, nếu bị thương thì còn tốt hơn, dùng khổ

nhục kế như thế, sẽ không có hậu họa. Còn sau khi An Nhược Thần bị bắt

đi, hộ vệ của nàng ta xông vào thì mau chóng chỉ hướng cho họ, để lộ

tình nghĩa tỷ muội, cần khóc thì cứ khóc, vân vân.



An Nhược Hi cụp mắt vâng dạ từng ý một.



Cuối cùng đến lúc sắp lên đường, ngay trước mặt An Chi Phủ và

Đàm Thị, Tiền Bùi nói với An Nhược Hi: “Chuyện ngày hôm nay đành làm

phiền nhị cô nương vậy. Nếu nhị cô nương không hoàn thành được, ta sẽ

tiếc lắm.”



Mặt An Nhược Hi trắng nhợt, không nói được lời nào, chỉ đành gật đầu.



Hai thuộc hạ của Tiền Bùi nâng kiệu, đưa An Nhược Hi ăn mặc lộng lẫy đến tửu lâu Phúc Vận Lai.



An Nhược Hi ngồi trong kiệu lắc lư, thế nhưng lòng lại lạnh như băng.



Lúc đến nơi, tiểu nhị nhiệt tình đi lên chào đón, hỏi An Nhược

Hi có phải uống trà hay ăn điểm tâm không. Vào giờ này, dĩ nhiên không

phải là đến để ăn cơm rồi. An Nhược Hi nói đến nhã gian Thạch các, tiểu

nhị bèn dẫn nàng vào.



Thạch các nằm tận cùng trong góc ở Phúc Vận Lai, gần kề hẻm

sau, cảnh trí không tốt lắm, nhưng trang trí trong phòng lại rất đẹp,

chậu hoa đá kỳ lạ, rất vui tai vui mắt, cũng coi như bù lại cho vị trí

xấu. Khách thích trò chuyện yên tĩnh không bị quấy rầy thì thường sẽ

chọn chỗ này.



Hai kiệu phu theo An Nhược Hi tới cũng như hộ vệ đi theo An

Nhược Hi, đứng bên ngoài nhã gian đợi. An Nhược Hi đoán có lẽ là vì lúc

đó bọn họ có thể cản hộ vệ của An Nhược Thần lại, để trong phòng hành sự tiện lợi.



Tiểu nhị gõ cửa nhã gian Thạch các. An Nhược Hi nhắm chặt mắt, tự nhủ đừng sợ.



Tiểu nhị nghe thấy trong phòng có người đáp thì đẩy cửa ra. An Nhược Hi đi vào, vừa ngước mắt nhìn thì ngẩn người.



Trong nhã gian không có Tiết phu nhân, mà thay vào đó là Tiết Tự Nhiên.



Tiết Tự Nhiên ngồi yên, hững hờ nhìn An Nhược Hi. Người hầu của hắn đứng một bên phục vụ, đang châm trà trong ly cho hắn. Nhìn là biết

ngay bình trà kia mang từ nhà đến, bên cạnh có đặt một lò sưởi nhỏ, rót

trà xong thì đặt lên trên lò. An Nhược Hi chợt nhớ Tiết Tự Nhiên từng

nói, hắn không thích uống trà bình thường, chỉ uống trà thuốc.
Tiết Tự Nhiên “hừ” một tiếng mắng nàng: “Lỗ mãng liều lĩnh.” Sau đó đứng dậy, dẫn đầu đi ra ngoài trước.



An Nhược Hi cảm thấy bốn chữ lỗ mãng liều lĩnh của hắn là mắng

nàng đè lên hắn lại còn nằm trên người hắn, có lẽ hắn là công tử khiêm

tốn nên không mắng ra miệng được bốn chữ “không biết liêm sỉ”. An Nhược

Hi lại muốn khóc, hắn cứ đi như thế, ngay cả câu từ giã khách khí cũng

chẳng nói với nàng.



An Nhược Hi không dám nhìn bóng lưng của Tiết Tự Nhiên, nàng ngơ ngác đứng đó một lúc, rồi sau đó mới chậm rãi đi ra.



Bên ngoài tửu lâu, hai kiệu phu đang đứng cạnh kiệu chờ. Bọn họ ở lại, không đuổi theo đại tỷ ư? An Nhược Hi nhìn hai người kia, chợt

có cảm giác bất an.



An Nhược Hi quay đầu lại, thì ra là người hầu của Tiết Tự

Nhiên, rồi lại nhìn một cái, kiệu của Tiết Tự Nhiên đang dừng ở bên kia, huynh ấy vẫn chưa đi à?



Người hầu nói: “An tiểu thư, công tử nhà ta mời tiểu thư đến nói đôi câu.”



Ấy? An Nhược Hi không biết Tiết Tự Nhiên muốn nói gì cả, nhưng

trong lòng nàng lại mừng như điên. Còn có thể nói nhiều hơn đôi câu, quả thực là ông trời đã để ý đến nàng rồi.



An Nhược Hi hồi hộp bước đến, vừa vui sướng lại vừa thấp thỏm,

muốn bật nhảy nhưng cũng muốn thận trọng, có điều vì thận trọng quá mà

tí nữa tay đã đánh nhịp cùng bước chân.



Đến trước kiệu, người hầu đi tới vén màn lên, Tiết Tự Nhiên ôm

lò sưởi cầm tay ngồi bên trong, cau mày nhìn An Nhược Hi, hỏi nàng: “Sao đi chậm thế?”



“…” An Nhược Hi không biết phải đáp thế nào cả. Hắn có nói hắn đang đợi nàng đâu, sao lại có yêu cầu phải đi nhanh lên thế?



An Nhược Hi đứng ngẩn ngơ. Tiết Tự Nhiên không nhịn được nữa, thế là lại hỏi: “Cô có gì muốn nói với ta à?”



“…” Câu này còn khó đáp hơn nữa. An Nhược Hi không biết phải

nói gì. Bỗng nàng ôm lấy một tia hy vọng cuối cùng, muốn hỏi xem hôn sự

này còn có khả năng không, thật ra nàng chỉ quan tâm mỗi chuyện này

thôi.



Có điều nàng không dám hỏi, cảm thấy không có mặt mũi nào, vậy là cứ đứng sững hồi lâu.



Tiết Tự Nhiên tỏ ý bảo người hầu thả màn xuống, không để ý đến nàng nữa.



Màn kiệu thả xuống, An Nhược Hi không còn thấy mặt Tiết Tự

Nhiên nữa, trong lòng chợt mất mát. Haiz, đúng là chỉ có mỗi hai câu,

một câu không nhiều, một câu không ít. An Nhược Hi thở dài, từ từ xoay

người đi, bước chân chậm rãi như bà già, đi về phía kiệu mình.



Nàng lên kiệu với đầu óc trống rỗng, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Sau khi về nhà ắt sẽ bị chỉ trích, Tiền Bùi sẽ trả

thù An gia bọn họ, về cuộc sống sau này, nàng chẳng có tâm tư để suy

nghĩ nữa, cứ thế ngẩn người trong kiệu.



Cả đời này chỉ gặp được Tiết công tử ba lần, sau này sẽ không

gặp lại nữa, nàng sẽ nhớ đến hắn bao lâu đây? Có lẽ là lâu lắm. Dù sao

thì trong mấy ngày qua, nàng coi hắn như cọng rơm cứu mạng của mình, là

hy vọng duy nhất để nàng thoát khỏi cuộc sống trước mặt. Nàng nhớ nhung

hắn sâu đậm như thế, nên chắc là sẽ nhớ lâu lắm. Còn hắn, rồi sẽ nhanh

chóng quên nàng đi thôi. Sẽ có cô nương khác có bát tự thích hợp gả cho

hắn. Không biết sẽ là cô nương như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ tốt hơn

nàng.



An Nhược Hi thở dài, tốt hơn nàng sao, đúng là không phục. Nàng cũng có thể tốt hơn mà, chẳng qua là không có ai cho nàng cơ hội mà

thôi. Nàng hy vọng hắn có thể sống lâu chút. Mặc dù chuyện này chẳng

liên quan gì đến nàng, nhưng nàng vẫn hy vọng hắn có thể sống lâu chút.

Ốm đau ít đi, có thể sống thật tốt.



An Nhược Hi lại thở dài lần nữa, nàng không lo cho mình đi mà

còn có thể bận tâm đến người khác sao. Đúng thế, nàng nên lo nghĩ cho

mình, chuyện lần này làm không xong, về nhà cũng không biết nên nói gì.

Nàng vén màn kiệu lên, muốn nhìn xem đã đến đâu rồi, có còn thời gian

nghĩ lý do để biện giải cho mình không. Phải giống như đại tỷ lúc trước

vậy, giả vờ vô tội, phải khóc lóc phải cầu xin, quỳ thì cứ quỳ, giả đáng thương vào.



Nhưng nhìn ra ngoài một cái, An Nhược Hi lại ngẩn người. Đây là đâu đây? Hẻo lánh như thế này, không phải là đường về nhà.



“Dừng kiệu.” Nàng lớn tiếng hô.



Nhưng hai kiệu phu kia bịt tai không nghe, càng đi càng nhanh.



An Nhược Hi thất sắc, vén màn kiệu lên hô to hơn nữa: “Dừng kiệu!”



Kiệu phu đi ở phía trước nhấc cao kiệu, An Nhược Hi mất thăng

bằng ngã ra sau, đụng vào vách kiệu. Nàng có ngu tới mấy cũng hiểu đã

xảy ra chuyện gì, hai người này không muốn đưa nàng về phủ, nàng bị ép

buộc!