Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 127 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


An Nhược Thần ngồi lên xe ngựa, thuận lợi rời đi.



Không ai theo dõi, cũng chẳng ai chặn đường bắt cướp. Chỉ trừ

lúc rời đi có hai người ăn mặc như kiệu phu đứng bên ngoài nhã gian đuổi theo ra khỏi Phúc Vận Lai. Bọn họ chỉ nhìn nàng lên xe ngựa chứ không

có hành động gì khác.



Sau khi An Nhược Thần rời đi được một lúc, Điền Khánh báo cáo

với nàng cũng không phát hiện thấy nguy hiểm gì, nàng mới thở phào một

hơi.



An Nhược Thần ngồi trên xe lặng lẽ lấy thư mà Tiết Tự Nhiên

viết cho nàng ra, nhanh chóng đọc một lượt rồi cất thư đi, sau đó ngẫm

nghĩ một lúc rồi vén màn xe lên nói với Lư Chính: “Lư đại ca, huynh có

đem thao giải dược của nhị muội không?” Thời gian sắp đến, mấy ngày

trước nàng có hỏi, Lư Chính nói lúc nào hắn cũng mang theo trên người,

nếu có cơ hội sẽ đưa cho An Nhược Hi.



Lư Chính ngẩn người, nói: “Có đây.”



“Giờ huynh đi tìm nhị muội ta đi, xem tình hình bên muội ấy thế nào rồi. Nếu không có cơ hội gặp riêng thì cứ nói với muội ấy, bảo muội ấy về chuyển lời, chuyện hôm nay chưa xong đâu, ta sẽ không cam tâm bỏ

qua.”



Lư Chính đáp một tiếng, biết ý của An Nhược Thần là lúc dọa

nàng ta thì âm thầm đưa thuốc. Như thế sẽ không khiến An Nhược Hi hiểu

lầm, lại có thể nhân cơ hội đó thăm dò huyền cơ trong chuyện hôm nay của An gia. Lư Chính dặn Điền Khánh và vệ binh bảo vệ An Nhược Thần, còn

mình thúc ngựa mau chóng quay đầu đi.



Về phía An Nhược Hi, sau khi biết tình cảnh của mình thì nàng

sợ hãi toát cả mồ hôi lạnh. Nàng vén màn kiệu lên hô to “cứu mạng”, vừa

dùng sức lắc kiệu vừa gắng sức hét lớn! Nhưng nàng không nhìn thấy bóng

người của bất kỳ ai cả, cũng không nghe thấy tiếng người.



Chợt cỗ kiệu dừng lại, màn kiệu bị xốc lên, kiệu phu đằng trước sáp lại gần, hung dữ nói với nàng: “Im mồm! Nếu không sẽ giết ngươi

ngay bây giờ!”



An Nhược Hi chẳng nghĩ ngợi gì, giơ tay tát một phát.



Kiệu phu kia giật mình, không ngờ rằng An Nhược Hi lại dám đánh mình. Hắn chửi một tiếng, vươn tay kéo An Nhược Hi ra.



An Nhược Hi lại hét lần nữa, “Cứu với! Cứu tôi với!”



Kiệu phu đưa tay bịt miệng nàng lại, nhưng nàng nhanh chóng há

miệng cắn lấy. Kiệu phu bị đau nới lỏng tay ra, hất tay tát An Nhược Hi

một cái, mặt nàng ngoảnh phắt sang một bên, hai tay đánh bậy bạ, mười

ngón tay cào lên mặt gã.



Kiệu phu khác chạy đến, cầm vải nhét vào miệng An Nhược Hi,

cùng với gã kiệu phu trước đó khống chế An Nhược Hi kéo nàng vào trong

một con hẻm.



Máu toàn thân An Nhược Hi lạnh đi, sợ hãi bao trùm lên mỗi một

nơi trong cơ thể nàng. Nàng cố sức giãy giụa, chợt nàng nhớ đến a hoàn

bị trong phủ đánh chết, có phải giờ đây mình cũng như các nàng không?



An Nhược Hi không gạt được bàn tay đang giữ nàng của kiệu phu

ra nổi, nàng cào loạn xạ, đụng phải tóc mình thì rút cây trâm cài ra,

đâm vào mu bàn tay kẻ nọ. Kẻ nọ bị đau, rên lên một tiếng thả lỏng tay

ra, đầu An Nhược Hi đập xuống đất, một cơn đau truyền khắp cơ thể, chân

nàng vẫn bị một kẻ khác nắm lấy.



Trước mắt nàng hoa lên, gã kia buông chân nàng ra, lao đến đè

trên người nàng rồi dùng sức xé váy nàng. An Nhược Hi đã sợ tới mức

không hét lên nổi, nàng chẳng nhìn thấy rõ gì cả, cứ nắm chặt cây trâm

cài dùng sức đâm bậy đâm bạ, thế mà lại đâm trúng mắt gã kia.



Gã ta rú lên một tiếng thảm thiết, An Nhược Hi còn chưa kịp

hoàn hồn thì lại rút trâm ra muốn đâm lần nữa, máu tươi phun trào bắn

lên mặt nàng. Nàng chợt kinh hãi, hồ như bị dọa cho tỉnh.


mà nói, không phải sẽ dễ tháo giải hơn sao? Vậy mà lại đem chuyện xấu

trong nhà trải ra trước mặt thông gia tương lai mẹ chồng tương lai, há

chẳng phải là ném mặt mũi đi cả sao. Làm việc như thế, trái lại rất dễ

phá hỏng hôn sự. Hơn nữa, nếu An phu nhân muốn cùng mẫu thân trò chuyện

hòa giải chuyện này với An đại tiểu thư, vậy thì nên đến lầu Tử Vân mới

phải, như thế mới có thành ý chứ.”



Tiết phu nhân suy nghĩ, “Đúng thế. Có điều cũng có thể nàng ấy

nói làm gì có đạo lý trưởng bối đi thăm viếng tiểu bối, hẹn ra ngoài

cũng đúng. Nhưng nhìn chung thì, bức thư này rất kỳ lạ.”



“Không kỳ lạ, chỉ là ngu xuẩn lại mất mặt mà thôi. Có điều có

mấy gia đình quen mất mặt rồi nên không nhận ra mình mất mặt thế nào.

Cũng như ngu quen rồi nên không thấy mình ngu.”



“Tự Nhiên.” Tiết phu nhân nhắc con trai chú ý ăn nói.



Tiết Tự Nhiên xem thường: “Nhi tử chỉ nói thật.”



Tiết phu nhân hết cách với con, nghĩ một chút rồi lại thở dài:

“An nhị tiểu thư biết rõ đại tiểu thư thúc đẩy chuyện này, làm sao có

thể viết thư như thế chứ. Nhất định là nhà nàng ấy bảo nàng viết rồi,

nàng cũng không thể để lộ nội tình đại tiểu thư giúp mình được.”



“Thế ạ?” Tiết Tự Nhiên chớp mắt đọc thư, “Thật thú vị.”



Tiết phu nhân lại chẳng hứng thú mấy với cái “thú vị” này, bà

buồn rầu: “Có lẽ lúc trước con nói đúng, không nên kết thân với nhà này. An gia đúng là không tốt bụng gì. Mẹ thấy đại cô nương đứng đắn, lại

cảm thấy nhị cô nương khôn khéo ngoan ngoãn, không giống như lời đồn. Mẹ vốn cứ nghĩ, bất kể là gì thì khi gả vào rồi, còn không phải là tùy

Tiết gia chúng ta bắt bí ư. Nhưng nay xem ra, còn chưa vào cửa mà tâm

địa gian xảo nhà họ đã quấn lấy rồi. Nếu sau này vào cửa, chỉ sợ còn có

nhiều chuyện hơn nữa.”



Tiết phu nhân phiền muộn: “Chuyện này con biết thế là được rồi. Để mẹ nghĩ cách xem, có lẽ có thể tìm cô nương thích hợp khác ở ngoài

quận thật. Nếu An gia đã như thế thì hôn sự này bỏ đi. Mẹ sẽ không hồi

âm thư này, coi như không thấy gì. Còn về phía An đại cô nương, mẹ sẽ

sai người đưa tin cho nàng ấy, để nàng ấy đề phòng. An gia như vậy, ắt

hẳn là muốn đối phó với nàng ấy.”



Tiết Tự Nhiên cụp mắt: “Ý của An gia, đúng là mượn tay mẫu thân lừa An đại cô nương ra ngoài. Bọn họ không tiện lại gần nên mới tính

đến mẹ.”



Tiết phu nhân nghĩ đến đây thì nổi giận, thôi thôi, bỏ hôn sự này đi vậy.



“Mẫu thân, mẫu thân viết thư hồi âm cho An gia đi, cứ nói rất

vui vì bọn họ đã suy nghĩ kỹ không do dự chuyện đính hôn nữa, nếu đã là

thông gia thì sẽ làm theo như yêu cầu nhà họ, sẽ hẹn An đại cô nương ra

ngoài.”



Tiết phu nhân sững sờ: “Vì sao?”



“Con tò mò.”



Cơ mặt Tiết phu nhân giật giật, rất muốn nói “con trai à, người trẻ tuổi đừng có tò mò nhiều quá.”



Tiết Tự Nhiên lại thở dài nói: “Suốt ngày cứ ở nhà đến bực bội rồi, cũng không có chuyện gì để làm, sắp sinh bệnh đến nơi rồi.”



Tiết phu nhân vội sửa lời: “Được được. Mẹ sẽ hồi âm cho An gia. Con định làm gì?”



Tiết Tự Nhiên chỉ ra thế này thế nọ, Tiết phu nhân lại ưu sầu:

“Không nói cho An đại cô nương biết sao? Nếu nàng ấy không phòng bị, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì sao giờ?”



Tiết Tự Nhiên ra vẻ chững chạc: “Có nhi tử ở đây, nàng ta có thể xảy ra chuyện gì nữa.”



Tiết phu nhân làm theo.



Nên ngày hôm nay là Tiết Tự Nhiên đến chỗ hẹn. Mí mắt Tiết phu nhân giật không ngừng, luôn có dự cảm bất an.