Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 128 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Đúng như dự đoán, đã xảy ra chuyện thật.



Tiết phu nhân nghe a hoàn báo, nói nàng ta vừa từ nhà kho về,

đúng lúc thấy hộ viện của công tử áp giải hai người trói gô trở lại,

hình như từ cửa sau vào phủ, đến thẳng viện tử của công tử.



Tiết phu nhân sợ hết hồn, vội để a hoàn đi hỏi rõ. Kết quả a

hoàn chạy một chuyến rồi quay lại đáp, nói không được công tử dặn dò,

bọn họ không muốn nói. Chỉ nói đợi công tử về xử lý sau.



Tiết phu nhân hết cách. Con trai bà làm việc gì cũng có chủ ý,

dù hiếu thảo nghe lời đấy, nhưng hễ là chuyện nó muốn làm thì bà và lão

gia cũng không quản được. Không khỏi không thừa nhận, đúng là từ nhỏ đã

được cưng chiều quá.



Tiết phu nhân lại chờ, cuối cùng cũng chờ được Tiết Tự Nhiên

quay về. Đầu tiên là nghe thấy động tĩnh có người vào viện tử, tiếp sau

đó là a hoàn kinh ngạc chạy vào. Còn chưa nói xong câu “công tử quay về” thì Tiết Tự Nhiên đã bước vào phòng.



“Bái kiến mẫu thân.” Tiết Tự Nhiên ung dung hành lễ. Thế nhưng

Tiết phu nhân lại thấy a hoàn đứng cạnh người hắn cứ khoa tay múa chân

chỉ ra ngoài.



Tiết Tự Nhiên nhìn theo tầm mắt của mẹ, quay đầu lại nhìn a hoàn. A hoàn vội thu tay về, đứng lại ngay ngắn.



“Mẫu thân, nhị tiểu thư An gia đã tới, phải phiền mẫu thân tiếp đón rồi.” Tiết Tự Nhiên nói.



A hoàn của Tiết phu nhân hấp tấp nói: “Kiệu của công tử đang dừng ở ngoài nhà.”



Tiết phu nhân cả kinh, không dẫn người vào nhà mà lại trực tiếp khiêng kiệu đến viện tử của bà, đây là có ý gì?



Tiết phu nhân vội bước gấp ra ngoài nhà, quả nhiên thấy kiệu

của Tiết Tự Nhiên dừng ở trong viện tử, bên cạnh có hộ vệ của Tiết Tự

Nhiên canh chừng.



Tiết phu nhân ngẩn người, đội hình này đúng là hù dọa người ta, nếu bà vén màn kiệu lên, không phải là thấy An nhị cô nương bị trói đấy chứ?



Tiết Tự Nhiên đi theo sau Tiết phu nhân, hắng giọng nói: “Nhị

cô nương trên đường gặp cướp, nghi dung không được gọn cho lắm, mẫu thân tìm người chuẩn bị xiêm y sạch sẽ cho nàng đi, để nàng sửa soạn lại,

uống chút trà nóng nói đôi lời, còn con đi xem đám phỉ tặc kia trước

đã.”



Tiết Tự Nhiên nói rồi định đi ra khỏi viện.



Tiết phu nhân vẫn chưa hoàn hồn. Gặp cướp? Nghi không không gọn? Vậy ở Phúc Vận Lai là trò chuyện hay đánh nhau thế?



Tiết Tự Nhiên đi được mấy bước thì quay đầu lại: “Đúng rồi, mẫu thân đừng báo quan.”



Tiết phu nhân trợn mắt: “Mẹ phải báo cho cha con.” Chuyện báo

quan này dĩ nhiên phải thảo luận kỹ lưỡng, nếu có báo thì cũng phải do

An gia đi báo, chuyện liên quan đến danh tiết cô nương nhà người ta,

không phải là trò đùa. An Nhược Hi gặp chuyện trong lúc gặp mặt Tiết Tự

Nhiên, lại được đưa về Tiết phủ, chuyện này mà làm không khéo thì Tiết

gia bọn họ phải gánh họa. Tiết phu nhân nói rồi liền ra hiệu cho a hoàn. A hoàn hiểu ý, lập tức chạy ra ngoài sai người đến cửa hàng tìm lão gia về phủ.



Báo cho phụ thân thì cứ báo, Tiết Tự Nhiên không ý kiến chuyện

này lắm, hắn cũng không cản được. Tiết Tự Nhiên dẫn người trong viện rời đi.



Tiết Tự Nhiên thấy trong sân không còn nam nhân nào nữa thì lúc này mới tiến lên, cách màn kiệu hỏi: “An cô nương, là ta đây, bên ngoài không có người, cô nương có thể đi ra không?”



An Nhược Hi đỏ mặt, không muốn ra cũng phải ra. Thật ra nàng

cảm thấy nếu có cái hang có thể chui vào thì tốt qua. Chui thẳng một

đường về nhà, từ đó không gặp ai nữa.


“Là hai kiệu phu Tiền Bùi phái đến. Nói là Tiền Bùi dặn dò bọn

họ, bắt cô ngốc đó đến nơi yên tĩnh, xé xiêm y nàng ta hủy hoại danh

tiết, lại uy hiếp nàng ta. Nguyên nhân là do cô ngốc đó không chịu nghe

lời.”



An Nhược Thần ngồi xuống, nhíu mày: “Tiền Bùi không ngu xuẩn như thế.”



Tiết Tự Nhiên cũng ngồi xuống, “Ta cũng cảm thấy đúng là ngu xuẩn, nhưng quả thật rất giống chuyện lão ta sẽ làm.”



“Thế ư?”



Tiết Tự Nhiên nói: “Không phải Tiền Bùi vẫn luôn như thế sao.

Tự cho là đúng, hoan đường dâm dục, bất chấp hậu quả. Cho rằng tất cả

mọi người đều nịnh nọt lấy lòng lão, với người không chịu tham gia cùng

lão, không nghe chỉ thị của lão, lão sẽ trả thù. Cô vào thành Trung Lan, huyện Phúc An, hay thậm chí cả cái quận Bình Nam này hỏi thử đi, người

nào biết lão cũng sẽ nói thế.”



“Không không.” An Nhược Thần ngập tràn nghi ngờ, “Lão ta không ngu xuẩn như thế. Nhất định lão có kế hoạch gì đấy.”



Nhất thời Tiết Tự Nhiên thấy hứng thú: “Kế hoạch gì?”



“Không biết.” Đầu óc An Nhược Thần hơi loạn, dường như có

chuyện gì đó rất sống động, thế nhưng lại không bắt được manh mối, “Nhất định là lão sẽ có kế hoạch, lão ta tuyệt đối không ngốc như vậy.”



Tiết Tự Nhiên nói: “Không phải lần trước lão cũng tìm tứ di

nương cô chặn xe ngựa của cô đấy sao, việc đó cũng rất ngu ngốc, nhưng

là do chính lão làm còn gì? Manh mối của kiệu phu kia bị đào lên, tuy

lão ta tìm được lý do trốn thoát, nhưng theo ta thấy, đó cũng là do có

thái thú đại nhân che chở cho lão. Lão bị ám sát, tránh được một kiếp

nhưng chắc chắn trong lòng rất tức, nên mới nghĩ cách dạy dỗ trả thù

cô.” Tiết Tự Nhiên nói đây thì dừng lại, hỏi: “Có phải là cô phái thích

khách kia không?”



An Nhược Thần lườm hắn: “Nếu không phải ta làm việc cho tướng

quân thì nhất cử nhất động đều coi như đại diện cho tướng quân, thì ta

thật sự muốn làm thế.”



“Liệu lão ta có thể cố ý ầm ĩ đến quan phủ như thế, rồi nhân cơ hội này vu cáo án thích khách này cho ngươi không?”



“Đồng thời vu cáo luôn cả mình?”



“Đúng là không cần phải thế.” Tiết Tự Nhiên nói: “Có lẽ lão

không ngờ bị ta thọc gậy bánh xe, cho là nửa đường làm dữ với muội muội

cô cũng sẽ không bị ai nhìn thấy, muội muội cô lại không dám lên tiếng,

sẽ không tố cáo lão.”



“Trọng điểm là ta sẽ.” An Nhược Thần vẫn chưa nghĩ ra được

huyền cơ bên trong, “Không phải lão tìm người bắt ta ư? Chuyện đã không

thành, mà nhất định ta sẽ đưa chuyện này lên quan phủ…”



“Huống hồ lão lấy lý do muội muội ngốc của cô không nghe lời

nên muốn trừng trị nàng ta, ắt cũng sẽ dự trù được khả năng nàng ta

không nghe lời sẽ tố cáo lão…” Tiết Tự Nhiên cũng tự bác bỏ suy đoán vừa nãy mình thuận miệng nói ra.



Đúng lúc này, người hầu ở ngoài cửa đến báo: “Công tử, phu nhân có mời, quận thừa đại nhân mời công tử đến hỏi chuyện, còn nữa, đại

nhân yêu cầu giao tặc nhân đã bắt cho các vị bổ khoái đại nhân.”



Tiết Tự Nhiên và An Nhược Thần đưa mắt nhìn nhau. Đã đến rồi,

người muốn giao ra rồi, không chỉ là bốn thuộc hạ của Tiền Bùi mà còn cả An Nhược Hi nữa. Chuyện đều đang đi đúng theo phương hướng phát triển

của nó. Nhưng rốt cuộc Tiền Bùi có ý định gì, bọn họ vẫn chưa đoán ra.