Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 129 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Đúng là chuyện có kết quả như lẽ dĩ nhiên của nó. Nhân chứng

vật chứng đều ở đây. Tiền Bùi vì có ý đồ mưu hại An Nhược Thần mà sai

người làm nhục An Nhược Hi, xử phạt đã rõ, Tiền Thế Tân nhất thời nổi

giận, đích thân quỳ gối trên công đường, khẩn cầu thái thú Diêu Côn xử

theo luật. Diêu Côn cũng không bao che cho Tiền Bùi nữa, bắt lão vào

ngục.



Tất cả mọi việc này đều diễn ra thuận lợi, không chút trắc trở

nào. Trên công đường, bốn tên thuộc hạ bị Diêu Côn thẩm tra một lần đã

khai ra cả, ngay cả gậy đánh cũng chẳng cần dùng. Tiền Bùi vốn mạnh mồm, nhưng thuộc hạ đã khai ra cả rồi, lão cũng không thể cãi được gì nữa,

thế là đành nhận tội. Phía An gia càng không phải nói, An Nhược Hi là

người bị hại lại đích thân tố cáo, nói hết tất cả mọi chuyện, những

người khác trong An gia không cần nói nhiều gì cả. Cuối cùng thấy Tiền

Bùi vào ngục, Tiền Thế Tân áy náy quyết định sẽ bồi thường An gia, An

Chi Phủ thở phào một hơi, rất có cảm giác phúc trong họa.



Còn cả Tiết gia nữa. Chuyện chấm dứt như thế, Tiết Tự Nhiên

cũng cảm thấy được an ủi. Tiết phu nhân lại khá thương thay An Nhược Hi, nhưng lại ghét An gia. Vốn định bàn lùi chuyện hôn sự, thế nhưng Tiết

Tự Nhiên lại nói: “Xảy ra chuyện này rồi, nếu con không cưới nàng thì ai còn cưới nàng nữa? Tuy người nhà nàng khiến mọi người ghét, thế nhưng

khi gặp chuyện nàng lại chín chắn bình tĩnh, nghĩ cho người khác trước,

rất có trách nhiệm. Nếu mẹ không định hôn thì chỉ sợ An nhị cô nương sẽ

bị người đời chỉ trỏ, vì để giữ mặt mũi của mình, An gia sẽ đưa nàng đi. Rồi vì thế mà có khi An cô nương sẽ xuất gia làm ni cô, chấm dứt nửa

đời còn lại.”



Tiết phu nhân sợ hết hồn, nghĩ đúng là có khả năng như thế. Bàn bạc cùng Tiết lão gia, Tiết lão gia cũng hoảng hốt, “Con trai lại nghĩ

thay người ta như thế, có đúng là hôm nay mặt trời mọc ở đằng Đông

không?”



Tiết phu nhân lườm ông.



Hôm nay mặt trời vẫn lặn ở đằng Tây. Khi ông trời đã khuất

dạng, bầu trời tối đen, mọi người An gia kéo nhau từ nha môn về phủ, còn chưa ngồi yên thì Tiết phu nhân đã dẫn theo Trần bà mối đến cửa.



An Chi Phủ và Đàm Thị mừng rỡ khôn xiết, vốn cứ tưởng hôn sự

này chẳng thành được nữa rồi, không ngờ Tiết phu nhân lại nói An Nhược

Hi dũng cảm bạo dạn, là một kỳ nữ, quả nhiên Tịnh Từ đại sư phê mệnh là

có đạo lý của nó. Nay hôn sự vẫn như cũ, cứ theo đó mà làm.



Dĩ nhiên là An Chi Phủ và Đàm Thị đồng ý rồi, cũng không dám

nói chuyện thêm sính lễ gì nữa. An Nhược Hi nghe thấy tin thì khấp khởi

vui mừng, vết thương chẳng còn đau, lòng cũng thoải mái hẳn. Nàng không

nhịn được lăn lộn trên giường mấy vòng.



Tiết phu nhân đúng là người tốt. Hì hì, sau này nàng cũng sẽ là Tiết phu nhân.



Còn phía An Nhược Thần, vừa về đến lầu Tử Vân liền vào phòng
Diêu Côn thầm nghĩ, phải là Lương đại nhân xử lý sao. Quan hàm

của Bạch Anh giống ông ta, đều dưới Long Đằng. Tuy cầm ý chỉ tuần tra

của hoàng thượng, nhưng suy cho cùng vẫn thua Lương Đức Hạo, muốn xen

vào Long Đằng, thật đúng là không đến lượt Bạch Anh ông ta.



Trong phòng lại thoáng chốc yên tĩnh, rồi đột nhiên Bạch Anh

hỏi: “Nghe nói ở trong thành Trung Lan, Long tướng quân đã định chung

thân với con gái một thương nhân?”



“Đúng thế.” Diêu Côn đáp.



“Nữ tử kia có liên quan đến án mật thám?”



“Đúng vậy.”



“Vậy ta phải xem án lục của nàng ta trước đã. Lát nữa sai người đưa đến phòng ta.”



Diêu Côn đáp lời.



Bạch Anh lại nói: “Phái người truyền lời đến nàng ta, để ngày mai nàng ta đến gặp ta.”



“Vâng.”



Bạch Anh lại suy nghĩ: “Nàng ta ở đâu?”



“Lầu tử Vân. Trước mắt chỗ đó dùng làm phủ nha của tướng quân.”



“Lúc Long Đằng ở đó nàng ta cũng vào ở rồi ư?”



“Đúng thế.”



Bạch Anh gật đầu, trâm ngầm một thoáng: “Đừng bảo tới nữa, ta

sẽ đến đấy. Ta muốn tận mắt nhìn xem, Long Đằng thu xếp cô nương này thế nào. Án lục của nàng ta, chỉ cần có liên quan thì bất kể là chuyện lớn

nhỏ, tất cả đều đưa đến cho ta.”



Diêu Côn cho người vào dặn dò ngay. Sau đó ông ta lại tiếp tục

hội thoại với Bạch Anh, nhưng trong lòng khá lo lắng. Thật đúng là nhờ

phúc của đại tướng quân Long Đằng, Bạch Anh mới đến mà đã có thành kiến

với An Nhược Thần.



An Nhược Thần và Tiền Bùi, một người thong thả trong phủ tướng

quân, một người bị xử nặng trong lao ngục. Sự chú ý của Bạch Anh đều dồn lên cả An Nhược Thần, lại hoàn toàn quên mất Tiền Bùi. Đây không phải

là bắt đầu tốt. Nhưng hiện tại Diêu Côn không nghĩ ra được đối sách gì

cả.