Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 130 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Diêu Côn để Phương Nguyên đưa tin đến An Nhược Thần, báo hiệu cho nàng biết. An Nhược Thần nghe cũng hiểu rõ, suy nghĩ cả đêm.
Nghe tin Đại Tiêu đã thua trong cuộc chiến tiền tuyến. Còn Bạch Anh lại coi việc này là sơ hở để bẩm báo với Lương Đức Hạo đại nhân.
Nếu như tiền tuyến thất bại, lùi về sau phòng thủ, vậy thì dù chỉ một
thôn hay một trấn, e rằng cái danh tướng quân dẫn chiến vô lực sẽ thành
thật. Nếu như phải gánh vác tội danh làm hỏng chuyện, rối loạn quân kỷ,
từ đó dẫn đến thất trận, chỉ sợ tướng quân sẽ bị đám người này gây khó
dễ, không thể phản bác.
An Nhược Thần không tin Long Đại thua trận. Hắn chưa từng để lộ lo lắng bao giờ, luôn tin sẽ nắm được thắng lợi. Chỉ là hắn không hy
vọng sẽ khai chiến. Chí ít trong tình hình mà An Nhược Thần biết thì là
như thế. Nàng vẫn nhớ tướng quân từng nói, một khi khai chiến thì vô
luận là thắng hay bại, đều luôn có đổ máu hy sinh. Võ tướng không sợ
chiến, nhưng cũng không cần chiến.
An Nhược Thần nhếch môi, vậy là do Nam Tần giấu thực lực, làm
tướng quân phán đoán sai tình thế? Hay là do Sở tướng quân cố chấp, che
giấu tình hình thật với tướng quân?
Trao đổi tù bình, đổi lại tình thế ổn định. Phương Nguyên nói
Bạch đại nhân rất không vui trước chuyện này, cảm thấy để lộ yếu đuối
như vậy sẽ dập tắt quân uy, làm kẻ địch phách lối, rước lấy khinh
thường. Nhưng An Nhược Thần lại không nghĩ thế, nàng đoán chắc chắn
tướng quân có mưu đồ khác, ví dụ như là, có người, phải quay trở lại Nam Tần —— Tào Nhất Hàm.
An Nhược Thần không thể xác định được kế hoạch của Long Đại là
gì, nhưng trao đổi tù binh để Tào Nhất Hàm xen lẫn trong đó nhằm quay về Nam Tần, nếu là nàng nàng cũng sẽ làm như thế. Nhưng đằng sau đó sẽ là
tình hình thế nào, An Nhược Thần không dám nghĩ đến. Nàng đoán hẳn Long
tướng quân cũng không ngờ đến cục diện lúc này ở trong thành Trung Lan.
An Nhược Thần giữ bình tĩnh, nàng biết mình phải ứng đối với Bạch Anh thật tốt, không được để tướng quân bị níu chân.
Bất an cả đêm, ngày hôm sau An Nhược Thần dậy từ sáng sớm,
chỉnh đốn trang phục, bày thế trận đón đợi. Vì để Bạch Anh có ấn tượng
tốt nên An Nhược Thần ăn mặc trang điểm rất đoan trang giản dị, khắp nơi trong lầu cũng duy trì hình dáng cũ, không dám sắp đặt trang trí, chỉ
sợ có lời ra lời vào, sẽ khiến Bạch Anh chán ghét.
Còn chưa đợi được Bạch Anh đến thì đã nhận được phong thư của Long Đại.
An Nhược Thần vội mở ra nhìn, vốn tưởng rằng phong thư này đến
kịp lúc, sẽ có chỉ điểm chỉ thị, thế nhưng lại bình thường không có gì
lạ cả, chỉ là đôi ba câu hỏi thăm sức khỏe. Trong thư Long Đại nói rằng
ngoài tiền tuyến vẫn đang đánh trận, bảo An Nhược Thần chăm sóc kỹ bản
thân. Nếu nếu trong thư có gì đặc biệt, thì đó chính là Long Đại có dặn
dò, tính toán chắc hai ngày tới Lương đại nhân và Bạch đại nhân sẽ đến
quận Mậu với Bình Nam. Hắn nói Lương đại nhân và Bạch đại nhân đều là vị quan tốt chính trực, một lòng làm quan, lại xử sự rất nghiêm khắc. Hắn
bảo An Nhược Thần nếu có cơ hội gặp chúng đại nhân thì nhất định phải
cung kính khách khí, chiêm ngưỡng đức tính khí phách của họ.
An Nhược Thần đọc thư mà nghi ngờ vô cùng, cái dáng vẻ nịnh nọt từ xa này của tướng quân là có thâm ý gì đây?
Trưởng sử tiền nhiệm Lý Minh Vũ cũng không làm ghi chép chu đáo về An
Nhược Thần. Chuyện có liên quan tới An Nhược Thần, có án thì mới ghi
lại, chứ còn hành vi ngày thường đều không có ai can dự hay ngăn cản,
nên có thể coi quyền lực khá lớn. Chu trưởng sử chột dạ, chỉ lo là sẽ
mất chức.
An Nhược Thần há miệng, nhớ lại thám tử đã mất, nhớ lại Long
Đại từng nói, không cần báo chuyện ghi chép, chính là ưu thế lớn nhất
của nàng so với những người khác trong quân. Nhưng đâu thể nói thẳng lời này thế được. Thế là An Nhược Thần biện giải: “Trước đây sợ trong quân
có mật thám, nên Long tướng quân để dân nữ bí mật hành sự, vì vậy mới
không có sắp xếp như vậy.”
“Mật thám là Lý trưởng sử.”
An Nhược Thần cắn răng trong lòng, quả thật không đành lòng vu hãm Lý trưởng sử, nhưng nàng cũng chỉ có thể nói: “Đúng thế ạ.”
“Nhưng trong người Lý trưởng sử lại có chứng cứ chỉ ra rằng ngươi là mật thám.”
“Chứng cứ kia cẩu thả, nhất định đại nhân có thể nhận ra đó là giả.”
“Thế nghĩ là, việc ngươi bí mật hành sự đã để mật thám có thời cơ lợi dụng, có thể ngụy tạo chứng cứ hại ngươi.” Bạch Anh nói.
Lần này An Nhược Thần không thể biện bạch được nữa, chỉ có thể đáp “vâng”.
“Ngươi bị oan chỉ là chuyện nhỏ, nhưng sẽ liên lụy đến Long
tướng quân, cũng liên lụy đến tất cả vụ án có liên quan. Ngươi có biết
được tầm quan trọng trong đó không?”
An Nhược Thần đáp “vâng” lần nữa.
Bạch Anh nói: “Nếu mật thám trong quân đã được diệt trừ, mất đi mối nguy tiết lộ bí mật, vậy kể từ hôm nay, mọi hành tung của ngươi đều cần báo cáo vào sách. Tuy ngươi không nhậm chức trong quân, nhưng với
thân phận đặc thù, lại còn gánh vác trọng trách, còn nữa, ngoài tiền
tuyến đã khai chiến rồi, không lý nào mọi chuyện đều để Long tướng quân
quay về sắp đặt giải thích được, chuyện của người sẽ để trong quân quản
lý, cứ theo quy củ luật lệ mà làm. Ngày sau chiến tranh kết thúc, Long
tướng quân đưa ngươi hồi kinh, ngươi là gia quyến, đến lúc đó dĩ nhiên
không cần phải phiền phức như thế này rồi.”
“Vâng.” An Nhược Thần rối loạn, vốn tưởng Bạch đại nhân chỉ
tính nợ cũ, không ngờ ngài ấy còn chặn cả đường lui. Gian tế trong quân
vẫn còn, mật thám trong thành tứ phía, những chuyện của Tiền Bùi và Diêu Côn vẫn còn chưa tra rõ…
An Nhược Thần ngẩng đầu nhanh chóng nhìn Diêu Côn, lại nghe
Bạch Anh nói: “Vì tránh có nghi ngờ, ngươi còn cần phải nói rõ mọi việc
ngươi làm lúc trước. Người nào hạ lệnh cho ngươi, để ngươi làm gì, ngươi liên lạc với ai, làm việc lúc nào, cũng phải viết ra hết. Như thế, ta
cũng tiện giải thích rõ với Lương đại nhân.”
An Nhược Thần chấn động trong lòng.