Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 132 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Dĩ nhiên Chiến Cổ chẳng hiểu An Nhược Thần đang nói gì cả. Nó cứ giật giật, như đang mong đợi cùng nàng chạy mấy vòng.



An Nhược Thần cười một tiếng, vỗ nó rồi khẽ nói: “Khiến ngươi phải oan ức rồi.”



An Nhược Thần phóng mình lên ngựa, cưỡi Chiến Cổ chạy trong giáo trường.



Tiền Thế Tân đi ra từ chỗ Diêu Côn, sau đó đến lao ngục trong

quận phủ. Thật ra Tiền Thế Tân không hề muốn đến, oán khí với Tiền Bùi

vẫn chưa tiêu tan, suýt nữa đã bị lão hồ đồ này làm cho liên lụy. Sao

lại ngu xuẩn thế chứ, tự dưng đi làm cái chuyện khinh suất lỗ mãng không cố ký cũng không để mọi người vào mắt. Cha hắn đã già thật rồi, tưởng

mình là chúa đất ở quận Bình Nam này sao?



Qua cửa gỗ phòng giam, Tiền Thế Tân nhìn Tiền Bùi. Có lẽ do

Diêu Côn nể tình tình cảm của hắn nên mới sắp xếp cho Tiền Bùi một phòng đơn sạch sẽ mát mẻ. Tiền Thế Tân nhìn mà lại giận, vì nơi ở quá tốt,

nên phụ thân hắn vẫn chưa nếm được mùi dạy dỗ đúng không? Lại còn cười

với hắn.



Tiền Bùi cười nói với con trai: “Hôm nay thế nào rồi? Nghe nói tuần tra sứ đại nhân đã phái thuộc quan đến.”



Tiền Thế Tân không muốn nói nhiều với lão, im lặng rất lâu mới mở lời: “Đợi đợt này ta hết bận, sẽ chuyển cha về huyện Phúc An.”



Tiền Bùi lại nói: “Cần gì phiền toái thế chứ. Ở thành Trung Lan cũng tốt lắm rồi, Diêu Côn không dám làm gì ta, ngươi chuyển ta về,

không đối tốt với ta, đối xử tệ với ta thì không được, mà nếu đối tốt

thì lại bị người ta lời ra lời vào, không bằng cứ để ta ở lại đây đi,

xấu tốt gì đều là trách nhiệm của Diêu Côn.”



Tiền Thế Tân không nói lời nào, đã như thế này rồi mà lão còn

dám nói Diêu Côn không dám làm gì lão sao. Sợ là sợ vì để chuyển dời sự

chú ý của Bạch Anh, Diêu Côn sẽ đem chuyện Tiền Bùi ra, khiến mọi người

cùng chết. Tiền Thế Tân lắc đầu cười nhạt, quả thật chẳng thể nào nói

thêm nổi với lão ta nữa, hắn xoay người đi ra ngoài.



Hầu Vũ đang chờ hắn ở ngay bên ngoài nhà lao. Bọn họ đã hẹn xong, hôm nay hắn trực nhà lao, còn Tiền Thế Tân đến thăm ngục.



“Tình hình sao rồi?” Hầu Vũ hỏi.



“Bạch Anh bắt An Nhược Thần nhập quân rồi, cô nương kia phiền

phức lớn quá.” Tiền Thế Tân thuật sơ lược lại một lần, rồi nói: “Bất kể

nàng ta viết thế nào thì cũng sẽ bị nắm được thóp. Nói càng nhiều sai

càng nhiều, nàng ta không thể nào chu toàn rõ ràng từng chi tiết một

được. Nên hoặc là nàng ta kháng lệnh chịu phạt, Long Đằng bị giáo huấn,

hoặc chính là nàng ta không thể không bẩm báo tất cả mọi chuyện, để lại

điểm yếu, vẫn là Long Đằng sẽ bị giáo huấn. Có lẽ tình hình còn có thể

khá hơn đấy, lấy đó làm bằng chứng trọng tội của chúng, bị giết bị xử ra sao, thì phải xem tâm tình của Lương đại nhân hay hoàng thượng.”



“Thế cũng tốt. Nhưng An Nhược Thần kia sẽ đối phó thế nào?”



“Nàng ta còn có biện pháp nào khác ư?”



“Cũng đúng.” Hầu Vũ bật cười.



***



An Nhược Thần cưỡi Chiến Cổ chạy quanh giáo trường. Giờ đây

thuật cưỡi ngựa của nàng đã giỏi rồi, đấy là nhờ thường xuyên tập luyện. Lúc nhớ tướng quân là nàng lại hay cưỡi ngựa. Ngựa phóng nhanh, gió

quất trên mặt, vậy là đầu óc trở nên thanh tỉnh đến lạ. Mỗi một câu mỗi

một nét mặt của tướng quân nàng đều nhớ rõ. Chính tại chỗ này tướng quân đã dạy nàng cưỡi ngựa. Ở nơi đây hắn cưỡi ngựa lượn vòng quanh nàng

nhanh như gió, ở nơi đây hắn cười lớn với nàng.



Chỉ có thể công, không thể lùi.


Đại phu gật đầu: “Cứ bốc thuốc trước đi đã. Hôm nay đút thuốc, xem nàng có uống được không. Sáng mai ta sẽ lại đến.”



Mọi người lại vây quanh hỏi mấy câu, đại phu đáp từng cái một, rồi lúc này mới cáo từ rời đi.



Lục đại nương vội thu xếp người bốc thuốc đưa tiễn đại phu đầy

bận rộn, lúc này Cổ Văn Đạt nói với Chu trưởng sử: “Thế này đi, ngươi cứ đợi đến ngày mai đã, xem tối nay cô nương thế nào đã, nếu không tỉnh

thì để đại phu tái khám, có kết luận bệnh tình nặng nhẹ ra sao, rồi

ngươi hẵng đi báo với Bạch đại nhân.”



Lư Chính Điền Khánh cùng nhau gật đầu: “Đúng thế.”



Lục đại nương quay đầu trợn mắt: “Ai muốn báo Bạch đại nhân?”



Câu nói của Chu trưởng sử bị nghẹn trước ngực, ánh mắt này của

mọi người là sao, hắn đâu phải là phản đồ! Công việc bẩm báo này không

phải là trách nhiệm của các ngươi, nên dĩ nhiên không thấy lo lắng rồi.

Đến lúc đó Bạch đại nhân mà trách tội, không phải người đầu tiên bị hỏi

tội chính là hắn sao.



Không ai đi báo, nhưng không lâu sau đó Bạch Anh vẫn biết.

Nguyên nhân là trong đêm đó ông ta phái lính cần vụ đến dặn dò, nói là

mời cô nương mau chóng khai rõ mọi chỉ thị sau khi vào lầu Tử Vân, còn

cả việc đã làm liên lạc với những ai cũng phải viết hết, Bạch đại nhân

còn đang chờ để báo lại với Lương đại nhân. Lính cần vụ kia nói: “Đại

nhân bảo ta hỏi, hôm nay viết được bao nhiêu rồi, viết chừng nào lấy

chừng ấy.”



Chu trưởng sử nghĩ thầm trong đầu, thúc giục gấp gáp như thế,

là để đề phòng bịa lời khai hay là vì thế nào? Hắn không trì hoãn được

nữa, chỉ đành cho biết chiều nay An cô nương cưỡi ngựa té ngã, đến giờ

vẫn chưa tỉnh.



Thế là Bạch Anh dẫn Tiền Thế Tân cùng đến.



Mọi người lại tụ tập trong viện tử của An Nhược Thần, cùng Bạch Anh thăm bệnh.



Ngã quá đúng lúc, dĩ nhiên Bạch Anh có nghi ngờ. Gọi người có

liên quan đến cẩn thận hỏi qua, cũng vặn hỏi đại phu một phen, hoàn toàn không tìm được điểm khả nghi. Thậm chí An Nhược Thần còn đang chuẩn bị

viết lời khai nữa đấy là, văn phòng tứ bảo còn bày trên bàn không nhúc

nhích. Lục đại nương suy đoán, có lẽ trải qua quá nhiều chuyện, cô nương nhức đầu nên mới cưỡi ngựa thả lỏng tâm tình. Cũng vì thất thần như

thế, nên mới bị tiếng kêu lớn hù dọa.



Lời của Lục đại nương có đủ vật chứng bằng chứng, thư An Nhược

Thần viết cho Long Đại vẫn còn đặt trên bàn, lúc trước vì mọi người bận

rộn nên không để ý, nay để giải thích cho Bạch Anh, nói có trông thấy

giấy bút trên bàn.



Bạch Anh cũng chẳng hề khách khí, xem tờ giấy kia là bản khai

đã viết xong nên lấy tới nhìn, nhưng hóa ra lại là thư viết cho Long

Đại. Trong thư phụ họa lời tán dương Bạch Anh của Long Đại, còn viết

nhất định sẽ nói rõ chuyện để Bạch đại nhân yên tâm báo cáo.



Từng câu từng chữ lại khiến Bạch Anh câm nín, không thể nào chỉ ra điểm hoài nghi được.



Nơi nơi đều rất đáng nghi, nhưng cũng nơi nơi không chút nào sơ hở.



Bạch Anh đành nói: “Chăm sóc An cô nương tốt vào, nếu nàng ta tỉnh thì tới báo cho ta.”