Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 133 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Bạch Anh và Tiền Thế Tân quay về nha phủ, hỏi hắn: “Ngươi thấy sao?”



Tiền Thế Tân nói: “Sẽ có khả năng a hoàn bà tử nói dối che giấu giúp nàng, nhưng vệ binh mã phu với các vị đại nhân thì không thể bị

mua chuộc cả được. Còn nữa, đại phu đã khám bệnh rồi, đúng là trên người nàng ta có vết thương thật. Hạ quan nghĩ chắc chỉ là ngẫu nhiên mà

thôi. Ai lại đem tính mạng của mình ra đánh cược, có điều chỉ viết bản

khai thôi mà, không đến mức như vậy được. An cô nương không giống người

có quỷ trong lòng.”



Bạch Anh gật đầu không nói gì, cho Tiền Thế Tân lui ra.



Tiền Thế Tân quay về phủ trạch trong thành Trung Lan, nghĩ ngợi hồi lâu, cuối cùng gọi thủ hạ Lục Ba đến. Lục Ba không có quan chức,

trên danh nghĩa là người theo hầu của hắn, nhưng thực tế lại là kiến

tướng đắc lực. Dù sao Tiền Thế Tân thân là huyện lệnh, có rất nhiều

chuyện tự mình ra mặt khá bất tiện, Lục Ba chính là cánh tay tai mắt của hắn, âm thầm làm việc cho hắn.



Tiền Thế Tân dặn dò Lục Ba thế này thế kia một hồi, để hắn ta

lén liên lạc với người trong lầu Tử Vân, thăm dò xem rốt cuộc An Nhược

Thần có kế hoạch gì.



Lục Ba nghe xong thì giật mình: “Nàng ta ngã thật hay giả thế?”



“Bảy tám người tận mắt chứng kiến, đương nhiên là thật rồi.”



“Hình như nàng ta muốn ra ngoài thì phải, nếu ngã không xong thì mất mạng thật mất, còn không bị tàn phế cũng đã quá dữ rồi.”



“Nên càng cần đề phòng ý đồ của nàng ta hơn. Ngay đến mạng nàng ta cũng không muốn, thì sẽ dám làm những chuyện khác. Nay đang vào thời điểm mấu chốt, không thể bị nàng ta phá hoại được.” Tiền Thế Tân nói

rồi cẩn thận nghĩ ngợi, hình như xưa nay hễ đến lúc quan trọng là đột

nhiên lại xảy ra rắc rối, cuối cùng sự việc lại còn dính đến An Nhược

Thần.



Lục Ba biết được tính nghiêm trọng trong đó, vội đáp.



Tiền Thế Tân giao phó hắn ta một hồi, sau đó sai người chuẩn bị kiệu, hắn muốn đến An phủ.



An Chi Phủ rất bất ngờ khi Tiền Thế Tân tới thăm, nhưng lại rất hoan nghênh. Tuy lão già Tiền gia là sát tinh, nhưng con trai lại là

phúc tinh.



Tiền Thế Tân khách khí, hỏi thăm An Chi Phủ về thương thế của

An Nhược Hi, lại lần nữa xin lỗi vì hành động của phụ thân mình. Sau đó

hắn nhắc đến chuyện sáng nay trông thấy Đoàn Thị ở bên ngoài lầu Tử Vân, nên hỏi thăm tình hình của Đoàn Thị. “Người ta phái đi nói đã đưa tứ

phu nhân về an toàn rồi. Ta nghĩ thân thể tứ phu nhân không tốt, nhưng

không hiểu vì sao lại ra ngoài một mình?”



An Chi Phủ thở dài đáp: “Phụ nhân kia bị điên rồi, ta đã sai bà tử a hoàn canh giữ viện tử của bà ta. Nhưng xưa nay lúc bà ta im lặng

thì khá yên tĩnh nghe lời, a hoàn mới sểnh chút mà bà ta đã lén chạy đi

mất rồi. Sau đó tự đi về, bọn ta cũng rất ngạc nhiên. Thì ra là do đại

nhân phái người đi theo bảo vệ, đa tạ đại nhân.”



Tiền Thế Tân vờ như đăm chiêu, bảo: “Nói như thế là An lão gia

không biết chuyện phu nhân ra ngoài, vậy chắc cũng không bày mưu đặt kế

để phu nhân liên lạc với An đại cô nương đâu nhỉ.”


thượng. Nỗi oan của Hoắc tiên sinh, ta muốn bẩm báo lên hoàng thượng.”



Binh sĩ bảo: “Thôi đi, đâu đến lượt chúng ta nói chuyện. Nhất

định đến lúc đó bên cạnh hoàng thượng toàn là đại quan, canh phòng

nghiêm ngặt, cũng sẽ không để ngươi tới gần đâu.”



“Hoàng thượng biết ta là ai.”



“Vậy thì tốt.” Binh sĩ nhún vai, “Đến lúc đó ngươi gặp rồi, cũng coi như đạt được tâm nguyện.”



Nhưng Tào Nhất Hàm không đợi được hoàng đế Nam Tần đến. Tới lúc tối muộn, rốt cuộc hắn cũng đã tìm được cơ hội đến gần Tạ Cương. Tạ

Cương nói nhanh: “Ta không thể ở lâu, lát nữa phải theo dân du mục xuất

doanh.”



“Hoàng thượng sắp đến rồi.” Tào Nhất Hàm cũng không nói nhiều,

đi thẳng vào trọng điểm. Đối với hắn mà nói thì đây là một tin tức.



“Ta biết rồi.” Tạ Cương không đổi sắc mặt.



“Đại quân Đông Lăng đang ở gần đây, sẽ cùng Nam Tần ta liên thủ tấn công dốc Thạch Linh.”



“Ta biết rồi.” Tạ Cương rất bình tĩnh.



Tào Nhất Hàm ngượng ngùng, vậy còn điều gì ngươi không biết không?



Tạ Cương nói: “Còn có một đám người Đông Lăng đi về phía thành

Quan.” Thành Quan là nơi phải đi qua nếu từ đô thành nam Tần đến dốc

Thạch Linh.



Tào Nhất Hàm không hiểu, điều này ý là sao?



Tạ Cương đáp: “Nếu Huy vương có ý mưu phản thật, vậy thì hoàng

đế rời kinh chính là cơ hội quá tốt cho hắn. Nếu hoàng thượng không trở

về, há chẳng phải ngôi vị hoàng đế coi như nằm trong tay rồi sao.”



Tào Nhất Hàm ngẩn người.



“Chuyện mà Hoắc tiên sinh lo lắng nhất, sắp xảy ra rồi.”



Tại Tiền phủ trong thành Trung Lan.



Lục Ba gặp người trong lầu Tử Vân xong thì vội vàng quay về, báo rõ với Tiền Thế Tân.



“Lục bà tử kia đưa thư ra ngoài ư?”



“Đúng thế. Gửi đến quận Ngọc Quan.”



“Quả nhiên là thế, đúng là cô nương kia có sắp xếp. Đầu tiên

làm mình bị thương tránh phải khai báo, sau đó lại chạy ra bên ngoài.

Tránh được đợt này, đến lúc quay về thế cục đã thay đổi, không còn ai ép nàng ta phải khai báo nữa.” Tiền Thế Tân trầm ngâm, “Dĩ nhiên không thể để nàng ta đi được. Nàng ta là con cờ quan trọng.”