Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 134 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Từ sáng sớm, An Nhược Hi đã phát hiện trong nhà có gì đó không

đúng, cẩn thận hỏi han, đúng là không đúng thật. Tiền Thế Tân lại có thể phái phu tử ở lại trong phủ, bảo là muốn dạy An Vinh Quý học bài, để

chuẩn bị cho hắn sau này vào nha môn làm việc. Ngoài phu tử còn có bốn

hộ viện vũ phu khác. Nói là ngoài lễ nghi phép tắc sách vở ra, An Vinh

Quý cần phải học thêm quyền cước, rèn luyện thân thể.



Ngay tức khắc An Nhược Hi vô cùng bất an, Tiền Thế Tân dụng tâm với An gia như thế, đúng là khiến người ta sợ hãi. Có điều người ta rất đâu ra đấy, thật đúng là bắt đầu để An vinh Quý đi học thật. An Chi Phủ rất hài lòng, luôn ân cần chỉ bảo với mọi người, nhất định phải tiếp

khách cung kính, không được vô lễ liều lình. An Nhược Hi nuốt một bụng

nghi ngờ xuống. Thôi đi, tội gì lại gây chuyện, dù sao nàng có thể thuận lợi gả cho Tiết công tử là được rồi.



Đến buổi chiều, An Nhược Hi lại nghe được một tin cực kinh

ngạc. Trên phố phường đều đang đồn, hôm qua đại tỷ An Nhược Thần cưỡi

ngựa bị thương, ngã gần chết, may nhờ phúc lớn mệnh lớn, đi quanh quỷ

môn quan một vòng đã nhặt được mạng về lại. Dùng chữ “lại” này, là vì

chuyện An Nhược Thần đào hôn lần trước, trong đó có đồn một câu rất hợp

lý, nói là An Nhược Thần thoi thóp ngã xuống ngoài cửa quận phủ nha môn. Lần này ngã ngựa dĩ nhiên cũng sẽ có suy đoán, có người nói là mật thám động tay động chân ở yên ngựa, có người nói là do Long tướng quân thất

bại ngoài tiền tuyến, An Nhược Thần nghe tin xong đau lòng quá nên hoảng loạn, không kéo dây cương được chắc. Còn có người nói là do An gia trả

thù, mua chuộc mã phu động tay động chân vào ngựa của An Nhược Thần.



Lời đồn lần này đã khiến An Chi Phủ tức đến mức thất khiếu bốc

khói, vỗ bàn cái rầm: “Nhổ vào! Cái việc gieo họa ai, ai dính vào thì kẻ đó xui xẻo, chúng ta tránh còn không kịp, đâu rảnh mà hại nàng ta.”



Đàm Thị cũng tức giận, vì bà mối Trần đến cửa nói, trên phố

phường đều đang truyền nhau chuyện này. Nàng ta nói Tiết phu nhân gọi

nàng ta lại, hỏi nàng ta có phải An gia lại ồn ào với An đại cô nương

nữa rồi không. Đàm Thị nghe mà khó chịu. Cái gì gọi là An gia bọn họ ồn

ào với An Nhược Thần. Nếu Tiết gia đã là thông gia thì phải đứng về phía An gia chứ, ấy vậy mà lại hướng về người ngoài. Đàm Thị vẫn nhớ An

Nhược Thần một lòng rắp tăm muốn phá hỏng hôn sự này. Tuy bây giờ đã

chắc chắn hôn sự rồi, nhưng lễ nghĩa còn phải chờ ngày tốt mới làm, mà

vào lúc này Tiết gia lại đâm thọc An gia bọn họ, thái độ thất thường

đúng là đáng ghét. Đàm Thị nói mấy câu khó nghe, An Nhược Thần ở cạnh

thầm kinh hãi.



Người An gia cũng không biết, An Nhược Thần nghe được lời đồn

ấy cũng rất giật mình. Mật thám với lại An gia mưu hại nàng gì đó, đều

không phải là chủ đích của nàng. Lục đại nương cũng nói bà không hề sắp

đặt việc đó, bà chỉ để lộ chuyện ngã ngựa mà thôi. Thế là trong lòng An

Nhược Thần có tính toán, có người lợi dụng lời đồn để ngáng chân nàng.



Quả nhiên lúc Bạch Anh đến thăm cứ luôn nói mãi chuyện nàng ngã ngựa. Lục đại nương nói là do bất ngờ, luôn tự trách lĩnh phạt, nhưng

Bạch Anh vẫn thẩm vấn lại tất cả mã phu, từ lai lịch con ngựa cho đến

chăm sóc thuần dưỡng thường ngày rồi đến mọi chi tiết xảy ra vào ngày

đó, tất cả đều hỏi một lượt. Lúc trước mọi người đều nói là bất trắc,

nay có cớ đó, vừa vặn thẩm tra từ trong ra ngoài.



“Con ngựa này là ước vật Long tướng quân tặng An cô nương.

Tướng quân tự mình chọn, kỹ thuật cưỡi ngựa của An cô nương cũng là do

tướng quân dạy.”



“An cô nương đặt tên cho ngựa là Chiến Cổ, bình thường rất cưng ngựa.”



Không hỏi được đầu mối nghiêm túc, trái lại còn làm Bạch Anh

bực mình. Trình độ lấy lòng đầy chán ghét của hai người này thế là quá

đủ rồi.



Có một mã phu thấy sắc mặt Bạch Anh khó coi, bèn vội nói: “Hôm

đó không có gì quá đặc biệt, vẫn giống thường ngày. Nhưng nếu nói điểm

lạ thì đúng là có, Chiến Cổ dễ bảo nghe lời, rất ít khi nổi nóng, xưa

nay chưa hề có chuyện hất ngã người bao giờ.”



Bạch Anh thấy hứng thú: “Vậy ý ngươi là?”



“Chiến Cổ dễ bảo như thế, ai cũng lại gần được, có lẽ thật sự

có người nhân lúc bọn thảo dân không để mà mà đã động vào Chiến Cổ, nên

Chiến Cổ mới cáu kỉnh như thế. Đúng lúc An cô nương thất thần giật mình, nếu không thì đã chẳng ngã rồi. An cô nương giật mình sợ hãi, trái lại

làm tặc nhân kia được dịp ẩn mình. Đáng tiếc lúc ấy chúng thảo dân không nghĩ đến hắn, không kiểm tra kỹ yên ngựa với Chiến Cổ, nay thời gian đã trôi qua, mọi thứ đều đã được đổi mới, không thể tra xét được nữa.”



Bạch Anh không nói nổi nên lời, người này là đồng đảng của gian tế hay thế nào đấy, lấy bổn quan ra chọc cười hả?!



Mã phu thấy phụ họa đã xong mà sắc mặt Bạch đại nhân càng lúc càng khó nhìn, thế là im lặng.



Tiền Thế Tân ở bên cạnh nói: “Hạ quan đột nhiên nhớ ra, hôm đó

bọn hạ quan gặp tứ phu nhân An gia ở ngoài lầu Tử Vân. Bà ấy bị bệnh nên đầu óc hồ đồ, sao lại chạy được đến nơi xa như thế chứ, có phải trong

đó còn có ẩn tình gì khác không. Không bằng để hạ quan đến An gia thám

thính xem sao, nói không chừng có thể tra được gì đó.”



Bạch Anh gật đầu, giao chuyện này cho Tiền Thế Tân làm.



An Nhược Thần đã tỉnh nhưng vẫn còn rất yếu, nói chuyện mơ mơ

màng màng, mắt nửa mở nửa khép. Nhưng Bạch Anh vẫn không buông tha, nói


Ôi chao, lại còn nghe vào hết à? Không biết phiền não trong

Tiết Tự Nhiên từ đâu tới, mà cũng không biết vì gì mà phiền não. Thế là

nói: “Nên sau đó ngươi phải đề phòng vào, đừng xem ai cũng là người

tốt.”



“Ta đề phòng cũng vô ích, cha ta rất vui mừng. Ta lại không muốn chọc ông ấy tức giận. Ta chỉ muốn…”



“Muốn cái gì…”



An Nhược Hi nhìn thẳng Tiết Tự Nhiên, chợt dâng lên dũng khí

muốn nói “chỉ muốn gả làm vợ Tiết gia”, vừa định mở miệng thì Tiết Tự

Nhiên lại nói: “Được rồi, cô không cần phải trả lời.”



An Nhược Hi há miệng, câm nín. Nàng muốn trả lời mà. Nhưng bị Tiết Tự Nhiên cản lại như thế, đâm ra nàng lại khó nói.



An Nhược Hi nản chí sụp vai xuống. Tiết Tự Nhiên nhìn nàng hồi lâu: “Cô không bị bắt nạt thật đấy chứ?”



An Nhược Hi lắc đầu.



“Thật sự không có gì oan ức?”



An Nhược Hi lại lắc đầu.



Tiết Tự Nhiên mất hứng: “Vậy hơn nửa đêm một mình cô chạy đến

đây là chê mạng lớn quá sao? Lúc này mới qua được có mấy ngày, mấy vết

thương đó còn chưa cảnh tỉnh được cô à?”



An Nhược Hi chột dạ cúi đầu, dĩ nhiên nàng sẽ sợ rồi, là do đầu óc nóng lên làm chuyện ngu xuẩn.



Tiết Tự Nhiên nhìn nàng như thế thì cả giận, phất tay nói: “Được rồi được rồi, cô đi xuống đi. Ta thấy cô là lại nhức đầu.”



An Nhược Hi lẩm bẩm mạnh miệng: “Ta cũng không phải là a hoàn

nhà huynh.” Lại còn đi xuống, đuổi ai đấy, “Ta là vợ chưa qua cửa của

huynh đấy.” Nàng nhắm mắt nói, mặt đỏ bừng.



Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn nàng, bị dáng vẻ kia lây nhiễm cũng đỏ mặt theo, thế là càng dùng sức trợn mắt với nàng: “Dĩ nhiên ta biết

cô là ai!”



Chợt An Nhược Hi ngẩng phắt đầu, mắt kích động lấp lánh: “Ta là ai?”



“Cô là…” Tiết Tự Nhiên dùng sức dừng lại, suýt nữa là bị nàng lừa rồi, “An Nhược Hi!”



An Nhược Hi bĩu môi: “Huynh vẫn chưa quyết định à? Có phải Tiết phu nhân muốn đính hôn, nhưng huynh lại không đồng ý không?”



“Ta không đồng ý thì cô có thể vào cửa được hả?”



“Không phải ta còn chưa vào cửa sao?”



“Cô chưa vào cửa thì cô đang đứng ở đâu hả?” Tiết Tự Nhiên bị nàng làm cho tức chết.



An Nhược Hi chớp mắt: “Có phải chúng ta không nói cùng một

chuyện vào cửa không?” Nàng phản ứng lại, “A a a a, huynh nói là huynh

đồng ý!”



Tiết Tự Nhiên xem thường nàng.



An Nhược Hi rất vô tội: “Cũng đừng trách ta đa nghi, dù sao

tính tình huynh kỳ quái quá, sáng nắng chiều mưa thất thường, chưa từng

nghe chính miệng huynh nói bao giờ, cứ cảm thấy huynh sẽ đổi ý.”



Tiết Tự Nhiên nhảy cẫng lên: “Ai tính tình kỳ quái, sáng nắng chiều mưa thất thường hả!”



An Nhược Hi sợ hãi nhảy lên, theo bản năng đi vòng quanh bàn

tránh bị Tiết Tự Nhiên đưa tay ra bắt: “Ta chỉ buột miệng nói vậy thôi,

huynh nhìn đi, lại tức giận rồi.”



“Cô còn nói ta hẹp hòi hả?!” Tiết Tự Nhiên rượt quanh bàn bắt nàng.



“Ta không nói thế mà.” An Nhược Hi lại tránh quanh bàn một vòng nữa.



Cả hai mỗi người chiếm một bên bàn đối diện nhau, chợt nghe

thấy tiếng của Tiết phu nhân ở ngoài cửa truyền vào: “Tự Nhiên, con đã

ngủ chưa?”



Tiết Tự Nhiên và An Nhược Hi thất kinh, hoảng hốt nhìn nhau.



Nguy rồi.