Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 137 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Mới sáng sớm An Chi Phủ đã nhận được chỉ thị của Tiền Thế

Tân, một là nhà ở huyện Phúc An đã chuẩn bị xong, trong hai ngày tới sẽ

sắp xếp để Đoàn Thị chuyển qua. Hai là Tiền Thế Tân đề xuất nhân lúc này chuyển bài vị của mẫu thân An Nhược Thần ra khỏi từ đường An gia, để

trống vị trí chính thất cho Đàm Thị.



Người truyền lời chính là vị tiên sinh kia ở An gia, họ Lý. Hắn nói đây là chủ ý của hắn, Tiền Thế Tân cũng cảm thấy không tệ. Dù sao

nay Đàm Thị đã được phù chính, An Vinh Quý cũng coi như là con trai

trưởng, có danh phận trên gia phả thì cho Đàm Thị nhiều chính là cho An

Vinh Quý nhiều. Sau này An Vinh Quý một đường thăng quan, sẽ không có ai đem xuất thân của hắn ra nói này nọ cả.



An Chi Phủ không để ý đến việc này lắm, ông ta chỉ là thương

nhân biên thành, nào chú trọng đến những thứ này. Ông ta chỉ biết kiếm

tiền, có thể không hiểu những việc trong ấy lắm. Những người làm ăn xung quanh hắn nào có ai để ý thân phận con trai trưởng gì đâu, đưa tiền là

được. Đút lót đủ là mua bán gì cũng thành. Cái gì mà tông tộc từ đường

bài vị danh phận gia tộc đấy, đó là thứ Phạm Thị mẫu thân An Nhược Thần

để ý nhất, lúc sống cứ luôn lải nhải mãi không dứt, khiến ông ta đâm

chán ghét. Không ngờ hôm nay chuyện này lại bị đem ra nói.



Đàm Thị nghe thế liền vội phụ họa, nói thẳng Lý tiên sinh nói

có lý. Thương nhân không chú trọng, nhưng văn nhân và các quan lão gia

lại để ý. Nay bà ta là chính thất, nên hưởng đãi ngộ này. Hơn nữa, An

Nhược Thần cũng đã rời khỏi hộ tịch của An gia rồi, dựa vào đâu mà mẫu

thân nàng ta còn chiếm vị trí. Cái này mà nói ra, người ngoài cũng nhạo

báng An gia. An Nhược Thần có bản lĩnh tự bỏ đi như thế, thì cũng đem

luôn mẫu thân đi mới phải. Đoạn tuyệt sạch sẽ như thế, sau này An gia sẽ coi như chưa từng có mẹ con các nàng.



Lý tiên sinh lại nói, hai chuyện làm cùng nhau thì cũng chỉ coi như than lý chỉnh trì với các phòng trong nhà, đưa đi cùng Đoàn Thị sẽ

không có quá nhiều hiểu lầm hay nói ra nói vào, như thế sẽ không rước

phiền toái gì hết.



Đàm Thị lại phụ họa lần nữa. Đúng lúc như thế, trước khi con

gái thành thân thì đưa người dư thừa đi, tiếp đó yên ổn tiến hành hôn

sự, như thế sẽ không còn những người không liên quan ầm ĩ làm phiền lòng nữa.



An Chi Phủ thấy Đàm Thị tích cực nhữ thế, lại nghĩ đến dáng vẻ

điềm đạm đáng yêu của Đoàn Thị thì có phần do dự. Ông ta lại nghĩ một

lát, sau đó gật đầu đồng ý, giao chuyện cho Đàm Thị làm, còn mình thì ra ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.



Đàm Thị thấy ông như thế là nhìn ra tâm tư ngay, sợ ông quay về lại đổi ý, thế nên cấp tốc mời tiên sinh đến, bàn luận một hồi xong thì thỉnh bài vị của Phạm Thị đi, gói kỹ vải trắng rồi đặt trong viện tử cũ của Phạm Thị đã, đợi xử lý xong chuyện dời mộ phần thì sẽ lại đưa bài

vị đi.



Chuyện này đã kinh động đến các phòng, mọi người rối rít đến

hỏi thăm. Đàm Thị giải thích một hồi, lấy lý do bát tự phong thủy trừ tà an trạch ra, nói là tiên sinh đã tính rồi, bát tự của Phạm Thị không

hợp với An gia, rước lấy không ít tai họa. Nay trong nhà đang vào thời

điểm chuyển vận, nên điều chỉnh chút gì đó. Tất cả đều là do lão gia

quyết định, bà chỉ làm việc theo sai bảo mà thôi.



Mọi người nghe thế, tự nhiên cũng không nói nữa. Nhưng Đoàn Thị lại nhảy ra, lạnh lùng hỏi: “Vậy dọn dẹp đồ đạc của ta, cũng là để trừ

tà yên trạch?”



Đàm Thị hất cằm: “Ngươi bị bệnh, lão gia thương xót ngươi nên để ngươi ra ngoài yên tĩnh nghỉ ngơi.”



“Nói dễ nghe nhỉ.” Hôm qua Đoàn Thị nghe An Nhược Hi quay về

nói An Nhược Thần cũng không biết tung tích của An Nhược Phương, bà ta

liền làm ầm lên. Một đêm trôi qua, oán khí và phiền não chỉ có tăng chứ

không giảm, giờ lại gặp phải chuyện bị đuổi đi đây, nhất thời lửa giận

bốc lên. “Đàm Tĩnh Hoa, ngươi đúng là đồ lòng lang dạ sói. Phạm Tâm Nhàn đã chết nhiều năm thế rồi, ngay cả bài vị nàng ta ngươi cũng không ta,

có phải bước tiếp là định đi đào mộ phần của nàng ta không? Ngươi không

sợ nàng ta hóa thành ác quỷ tìm ngươi tính sổ sao!”



Đàm Thị tức đến mức cơn giận bốc cao ba trượng, “Đồ tiện nhân ngươi, lại muốn bị đánh nữa hả?”



“Đánh đi.” Đoàn Thị quát, “Đánh ta đến chết luôn đi. Ngươi thử

nhìn đi, xem ta chết rồi có tìm ngươi không! Lúc còn sống ta không đấu

lại được ngươi, vừa hay chết rồi có thể thử lại lần nữa.” Đoàn Thị quay

sang Tiết Thị phòng ba, Liêu Thị phòng năm mà nói: “Các ngươi nhìn đi,

cứ nhìn đi, nàng ta dọn bài vị của Phạm Thị xong là sẽ giết chết ta,

tiếp đến chính là các ngươi! Cả cái nhà lớn như thế nhưng chỉ chứa chấp

một phòng nàng ta, những người khác đều là dư thừa, nàng ta không muốn

ai được tốt cả, cũng sẽ không buông tha cho bất kỳ ai đâu. Đầu tiên là

đại cô nương và Phương Nhi của ta, tiếp theo chính là Lan Nhi nhà ngươi, còn cả ngươi nữa, ngươi phải cẩn thận nhất, ngươi sinh con trai, ngươi

lại dám sinh con trai, tiện nhân kia hận lắm cho xem. Ngươi cứ chờ mà

xem, xử lý xong tất cả mọi người, nàng ta sẽ không bỏ qua con trai ngươi đâu. Con trai ngươi có thể bình an lớn lên được ư?”



“Người đâu!” Đàm Thị gào lên, “Đưa nàng ta xuống cho ta, nhốt vào phòng đi. Dọn dẹp xong hành lý, lập tức giải lên xe đưa đi.”



Đoàn Thị hét lớn giương nanh múa vuốt, nhất thời bà tử không

dám lại gần. Đoàn Thị thét to: “Ta không đi, có chết ta cũng không đi!

Ngươi muốn đưa ta ra ngoài để giết, không bằng để ta ở lại đây chết. Ta

phải đợi con gái ta, ta không đi. Con gái ta sẽ đến tìm ta. Ta chết ở

đây, chí ít con bé còn biết chỗ ta táng thân!”



Đàm Thị quát lớn với bà tử, bà tử vội nhân lúc xông lên. Nhưng
Tiền Thế Tân nhìn ra ngoài cửa sổ, Hầu Vũ đi ngang qua, gật đầu với hắn. Tiền Thế Tân biết, điều này chứng tỏ chuyện trong An phủ cũng

suôn sẻ. Bài vị của mẫu thân An Nhược Thần bị lăng nhục như thế, thù này sẽ lớn đây.



***



Tiết Tự Nhiên cảm thấy rất không thoải mái, dạ dày đau nhói,

ngực khó chịu, lại thêm khó thở. Nhưng hắn cần gặp người, nên vẫn phải

ra ngòa. Đến khi làm xong chuyện quay về kiệu, Hướng Vân Hào báo lại với hắn, hôm nay An phủ xảy ra chuyện.



Tiết Tự Nhiên nghe xong liền cau mày: “Sao ngày nào nhà nàng ta cũng ầm ĩ cả thế, bộ muốn khiêu khích An Nhược Thần rước khó chịu à?”



Hướng Vân Hào nói: “An nhị cô nương còn đánh nhau với phu nhân phòng bốn, nghe nói vì Tứ phu nhân nói xấu công tử.”



Đỉnh đầu Tiết Tự Nhiên muốn bốc khói. Đánh nhau? Vì hắn? Nên

khen nàng hay mắng nàng đây? Đây là chuyện mà tiểu thư khuê các có thể

làm sao?! Đang nghĩ như thế, chỉ chớp mắt đã trông thấy An Nhược Hi.



An Nhược Hi bị mẫu thân càm ràm suốt dọc đường, rất mất kiên

nhẫn khi nghe bà nói đạo chưởng nhà gì đó, vì tất cả đều lấy giả thiết

Tiết Tự Nhiên chết sớm làm tiền đề, điều này khiến An Nhược Hi rất không vui. Nàng trông thấy ven đường có bán khoai lang nướng, vội nói mình

thèm ăn, dẫn a hoàn đi mua khoai lang nướng, để mẫu thân đi dạo trước.



Đàm Thị không cản kịp, An Nhược Hi đã chạy mất tiêu. Bà ta lẩm

bẩm nào có tiểu thư khuê các mua khoai lang nướng đâu, đã sắp lập gia

đình rồi, còn thể thống gì nữa. Vừa nói vừa đi vào một cửa hàng cạnh đó.



An Nhược Hi liếc thấy mẫu thân đi vào cửa hàng thì thở phào nhẹ nhõm, định nán lại một chút rồi mới vào. Vốn không định ăn khoai lang

nướng, nhưng khi đứng trước sạp hàng, ngửi thầy mùi thơm nức mũi kia thì thèm ăn thật. A hoàn đi qua mua, còn nàng đứng bên cạnh chờ.



Vừa quay đầu sang thì chợt trông thấy một cỗ kiệu quen mắt.

Người ngồi trong kiệu, chính là Tiết Tự Nhiên. An Nhược Hi ngạc nhiên

mừng rỡ, đang phấn khởi định đi đến chào thì Tiết Tự Nhiên đã buông màn

kiệu xuống, làm như không thấy nàng. Hướng Vân Hào đứng cạnh kiệu gật

đầu mỉm cười chào An Nhược Hi. An Nhược Hi xụ mặt, ngay cả hộ vệ còn lễ

độ hơn Tiết công tử. Rõ ràng hắn thấy nàng, nhưng lại giả vờ không thấy.



An Nhược Hi dán mắt nhìn cỗ kiệu, chờ nhìn xem Tiết Tự Nhiên

muốn thế nào, nếu hắn vén màn lên nhìn nàng thì nhất định sẽ bị nàng bắt được. Nhưng đợi một hồi lâu, màn kiệu chẳng hề nhúc nhích. An Nhược Hi

bĩu môi, liếc nhìn thôi cũng được nhỉ.



Mua xong khoai lang nướng, a hoàn đi đến gọi nàng. Thế nhưng

màn kiệu vẫn chẳng hề động. An Nhược Hi sốt ruột, nhận lấy túi giấy

khoai lang nướng gói kỹ rồi chỉ tay vào một quầy hàng ở bên đường, để a

hoàn đi mua bơ đường.



A hoàn đi rồi, An Nhược Hi cầm theo túi khoai lang nướng nóng

hổi, đợi một lúc Tiết Tự Nhiên vẫn không nhìn nàng. Nàng không chịu nổi

nữa, chạy lại gần kiệu của Tiết Tự Nhiên. Không để ý đến nàng hả, hừ,

nàng để ý đến hắn là được chứ gì.



An Nhược Hi xông đến, trên tay cũng chẳng có đồ nào khác, thế

là không chút nghĩ ngợi, ném khoai lang nướng vào trong màn kiệu: “Cho

huynh ăn đấy.”



Tiết Tự Nhiên đâu ngờ An Nhược Hi lại làm chuyện này, không kịp đề phòng đã bị một túi đồ nóng hổi đập vào người.



Hắn giật nảy mình, đón lấy túi giấy kia tránh bên trái rồi lại

tránh bên phải, ngửi thấy mùi thơm của khoai lang nướng mới kịp phản ứng lại, lúc này mới cầm lấy ôm vào lòng.



An Nhược Hi ném xong liền chạy đi, mẫu thân vẫn còn đợi nàng trong cửa hàng.



Tiết Tự Nhiên chẳng kịp thấy người, chỉ biết mình bị ném khoai lang nướng vào người, còn nghe thấy nàng nói: “Cho huynh ăn.”



Ăn cái gì mà ăn!



Tiết Tự Nhiên tức không thôi. Cái nha đầu điên này, biết nàng

ngốc rồi, nhưng không biết có thể thành ra như thế. Có người ném khoai

lang nướng vào người tướng công tương lai hả!



“Nàng chạy đi đâu rồi?” Hắn hỏi Hướng Vân Hào.



“Hồi bẩm công tử, An nhị tiểu thư đã vào cửa hàng y phục, bên cạnh còn có a hoàn bà tử, hình như An phu nhân cũng đang ở đây.”



Tiết Tự Nhiên không nói gì, như thế thì chẳng thể bắt nàng lại

giáo huấn được rồi. Khoai lang nướng vẫn còn rất thơm. Tiết Tự Nhiên ôm

lấy, nghĩ một hồi rồi nói với Hướng Vân Hào: “Theo dõi chặt An phủ, cẩn

thận những kẻ do Tiền Thế Tân phái đến, có động tĩnh gì thì mau chóng

báo lại. Đoàn Thị bị đưa đi đâu cũng phải theo dõi.” Tiền Thế Tân làm

như thế ắt hẳn có kế hoạch, chẳng qua không biết là gì mà thôi. Cái đồ

ngốc An Nhược Hi đó, có khi bị hại chết cũng chẳng biết mình chết thế

nào.