Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 138 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


An Chi Phủ dùng cơm tối xong mới quay về phủ, do uống quá chén nên chóng mặt, chếnh choáng say.



Bước vào phủ cảm thấy bầu không khí có gì đó sai sai, liền gọi

An Bình đến hỏi, thì ra Đoàn Thị làm ầm cả một ngày, đòi đợi An Chi Phủ

về phủ gặp mặt một lần đã rồi mới đi, thúc giục gấp gáp, lại còn lấy cái chết ra ép. Mọi người sợ ồn ào xảy ra án mạng, nên chờ An Chi Phủ về.



Vị Lý tiên sinh do Tiền Thế Tân để lại cũng đến cầu kiến An Chi Phủ, nói Tiền đại nhân vốn là có ý tốt, chỉ muốn để tứ phu nhân tĩnh

dưỡng bình phục, An gia cũng tránh được phiền phức, nên xin An lão gia

phải xử lý thật tốt vào, đừng làm lớn chuyện. Cứ để tứ phu nhân yên ổn

lên xe ngựa, qua hai ngày nữa An lão gia lại đi thăm bà ấy cũng tốt.



An Chi Phủ không biết làm sao, do dự một lúc, cuối cùng đi gặp Đoàn Thị.



Dưới chân An Chi Phủ như có gió, chậm rãi bước vào viện tử của

Đoàn Thị. Vừa đi vừa nghĩ đủ thứ đến Đoàn Thị. Nghĩ lại trước kia lúc

gặp Đoàn Thị đẹp tuyệt trần đã động tâm thế nào, nghĩ đến dáng vẻ Đoàn

Thị dựa vào lòng ông gọi một tiếng lão gia.



Trong mấy phòng thê thiếp của An Chi Phủ, Phạm Thị là con gái

của sư gia huyện Đức Xương, Đàm Thị là con gái của phú thương huyện Phúc An, Tiết Thị được một thương nhân đưa cho ông ta, còn Liêu Thị là con

gái của một thương hộ mà ông ta nhìn trúng, mỗi người bọn họ, ai cũng có phân lượng đem đến lợi ích hoặc lớn hoặc nhỏ cho ông ta, chỉ có Đoàn

Thị là một thôn nữ, ông ta đưa bà vào phủ không hề có ích gì. Nhưng bà

quá đẹp, ông ta thích bà. Bà cũng biết cách để ông ta được vui. Mặc dù

trong năm phòng thê thiếp, Đoàn Thị là người tầm thường nhất không hiểu

quy củ nhất, nhưng những năm qua sống với bà, ông ta rất thoải mái.



Còn Phương Nhi nữa, là cô con gái đẹp nhất khôn khéo nhất của

ông. Ông cũng rất thương nó. Nay con chết không thấy xác, vậy mà ông lại phải đưa mẹ nó ra khỏi phủ.



An Chi Phủ không biết có phải do mình uống nhiều hay không mà

rất đa sầu đa cảm, ông ta lắc đầu, tự nói với mình không được do dự thế

nữa, chỉ là một nữ nhân thôi mà, đuổi thì đuổi thôi, nay bà ta đã bị

điên, đã sớm không phải nữ nhân xinh đẹp khiến người ta hài lòng năm xưa rồi.



An Chi Phủ đến chỗ Đoàn Thị, vốn tưởng sẽ chứng kiến một bà

điên khóc lóc ầm ĩ, nào ngờ Đoàn Thị đã tắm rửa sạch sẽ, trang điểm kỹ

càng, ăn mặc tươm tất, xinh đẹp động lòng người. Thấy An Chi Phủ đến thì hai mắt rưng rưng, khẽ gọi một tiếng: “Lão gia.” rồi tiến sát vào lòng

An Chi Phủ.



Đã lâu rồi An Chi Phủ không được Đoàn Thị vuốt ve như thế, vừa

nãy lại còn nhớ tới bà, không kìm được mà lòng mềm ra. Ông ta cho bà tử a hoàn lui cả, còn mình ôm lấy Đoàn Thị ngồi xuống.



Đoàn Thị thút thít hai tiếng, tựa vào lòng An Chi Phủ, một lúc sau lại gọi: “Lão gia.”



An Chi Phủ thở dài: “Nàng đừng sợ, không phải đuổi nàng đi đâu, chỉ là để nàng ra ngoài nghỉ ngơi, đợi nàng khỏi bệnh rồi, ta sẽ đón

nàng về.”



Đoàn Thị đáng thương nhìn An Chi Phủ, nước mắt tuôn rơi, khóc

không thành tiếng: “Lão gia không cần an ủi, thiếp biết. Chỉ là thiếp

nghĩ sau này không được gặp lão gia nữa, trong lòng khổ sở không thôi.

Hôm nay bọn họ ép thiếp lên xe, thiếp rất sợ chưa từ giã lão gia đã phải vĩnh biệt, nên mới đánh chết cũng không theo.”



An Chi Phủ vội nói: “Đừng buồn nữa, nàng ngoan ngoãn nào, ta

bảo đảm với nàng, nhất định sẽ đón nàng về. Nàng cứ dưỡng bệnh cho tốt,

khỏe sớm ngày nào thì về sớm ngày ấy, được không?”



Đoàn Thị nghe xong thì nhìn An Chi Phủ, nín khóc mỉm cười. Một

nụ cười kia, lại có mấy phần dáng vẻ của lần đầu gặp gỡ vào năm đó. An

Chi Phủ mềm lòng, sờ mặt bà: “Ta sẽ để a hoàn bà tử trong phủ đi theo

nàng, có người quen chăm sóc, nàng cũng không phải sợ nữa. Ở đó ăn ngon

sống tốt, lại không ai làm phiền nàng, chắc chắn sẽ thoải mái hơn ở đây. Nàng muốn ăn gì dùng thì thì cứ nói với a hoàn. Qua hai ngày nữa, ta sẽ đến thăm nàng.”



“Vâng.” Đoàn Thị gạt nước mắt, rót nước cho An Chi Phủ, “Có lời này của lão gia, thiếp yên tâm rồi. Không có đồ nhắm, chỉ đành dùng cốc nước này tỏ rõ tâm ý. Chỉ là thiếp nhớ lão gia, sợ không về được nữa,

giờ lão gia nói thế với thiếp, dĩ nhiên thiếp sẽ nghe lời.”



An Chi Phủ nhận lấy cốc nước, ngửa đầu uống cán, Đoàn Thị lại

mỉm cười. An Chi Phủ kéo Đoàn Thị vào lòng, “Nghe lời là được rồi, ngoan nào, mọi người đều tốt cả.”



Đoàn Thị gật đầu, lại hỏi: “Lão gia nói thiếp đến đó sẽ sống tốt, vậy đó là nơi nào?”



An Chi Phủ sửng sốt, ông ta không biết.



“Lão gia chọn nơi ạ?”



An Chi Phủ nghẹn lời, một lát sau chỉ đành phải nói: “Là do

Tiền đại nhân chọn. Ngài ấy là quan phụ mẫu huyện Phúc An, toàn bộ nơi

đó do ngài ấy cai quản, ngài ấy muốn tìm nơi tốt cũng rất dễ. Có ngài ấy phối hợp với nàng, nàng sẽ sống tốt thôi.”



Đoàn Thị nở nụ cười âu sầu: “Ngay cả nơi thiếp sẽ đến là đâu mà lão gia cũng không biết, thì làm sao thiếp sống tốt được.”



An Chi Phủ như bị tát một cái bạt tai, không nói được gì. Đoàn

Thị không thừa thắng truy kích, mà lại giữ mặt mũi cho An Chi Phủ, nói

vòng sang chuyện khác: “Thiếp sẽ đi, lão gia để thiếp đi thì thiếp đi.”



An Chi Phủ thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”



“Lão gia nhớ đến thăm thiếp nhé.”


độc nào?” Y lại hỏi lần nữa.



An Chi Phủ lắc đầu: “Không biết. Nàng ta nói mình mua ở chỗ

hàng rong, lúc trước là muốn đối phó với phu nhân đã qua đời của ta, sau đó lại muốn đối phó con trai lớn của ta. Hôm nay là hạ ở trong nước, để ta uống.”



“Cốc nước độc kia có mùi vị gì không?”



“Không có.” An Chi Phủ nghiêm túc nghĩ lại, xác nhận: “Không

có.” Cũng là vì không màu không sắc, nên ông ta mới không chút cảnh

giác.



Lý Thành nhìn cốc nước trên bàn, “Là cốc này sao?”



“Đúng thế, đúng thế.”



Lý Thành cầm lên ngửi, nhưng không ngửi thấy gì. Y nhìn xung

quanh, thấy trên đầu Đoàn Thị có cây trâm bạc, liền lấy xuống nhúng trâm vào phần nước còn lại trong cốc, không thấy trâm đổi màu.



Lý Thành nhíu mày, hỏi lại An Chi Phủ: “Có chỗ nào khó chịu không?”



Một chuỗi động tác liên tục của Lý Thành làm An Chi Phủ yên

tâm, ông ta định nói mình đau đầu đau ngực, nhưng lại nghĩ đến chắc hẳn

do uống rượu nên thế, vậy là hít sâu mấy cái, rồi nghiêm túc cảm nhận,

lắc đầu bảo: “Không có gì đặc biệt.” Nhưng rồi ông ta nhanh chóng nói:

“Vừa nãy nàng ta nói, bốn đến năm canh giờ sau sẽ bị thủng ruột mà

chết.”



Lý Thành bình tĩnh nói: “Trên đời này có không ít kỳ độcnhưng

ta chưa nghe nói có loại độc nào không mùi không vị, uống vào không có

cảm giác, lại phải mất bốn năm canh giờ mới phát tác mà người bình

thường có thể mua được cả. Huống hồ lại có thể mua được trong tay kẻ bán hàng rong, nếu giết người dễ dàng như thế, chỉ e đến nha môn cũng không cách nào phá án được.”



An Chi Phủ nghi ngờ nói: “Chẳng lẽ nàng ta lừa ta?”



“Có lẽ phu nhân bị lừa.” Lý Thành nhìn hiện trường rồi để An

Chi Phủ về phòng trước, đừng lộ ra ngoài, coi như chưa từng xảy ra

chuyện này. Y phải đi xin phép, để xem chuyện này cần xử lý thế nào.



An Chi Phủ vội nhắc y: “Ta trúng độc, phải mau đi tìm đại phu.”



Lý Thành nói: “Độc này là giả. An lão gia thử suy nghĩ đi, nếu

tìm đại phu thì phải giải thích ra sao đây? Vừa nãy An lão gia đã giết

người đấy, không phải chuyện nhỏ đâu. Nếu tin tức bị lộ, An lão gia phải ở tù.”



An Chi Phủ vội vặc lại: “Nàng ta muốn giết ta, dĩ nhiên ta phải đánh trả rồi. Đấy cũng chỉ là bất ngờ. Dù có đến quan phủ cũng thế, đấy đều là sự thật.”



“Thế sao?” Lý Thành hỏi, “Nay Bạch đại nhân chủ quản, nghe nói

ngài ấy nổi tiếng nghiêm khắc, An lão gia có muốn thử xem rốt cuộc ngài

ấy có tin vào mấy lời giải bày này không?”



Nhất thời An Chi Phủ ngậm miệng.



Lý Thành nói: “An lão gia cứ yên tâm đi, đừng sốt ruột. Tiền

đại nhân để bọn ta đến đây, chính là muốn bảo vệ An lão gia chu toàn. An lão gia nghe ta, đừng để lộ chuyện này ra ngoài. Ta đi một lát rồi về.

Chuyện này cứ giao cho bọn ta đi.”



***



Tiền Thế Tân tái cả mặt, không dám tin vào tai mình, “Ngươi nói lại lần nữa đi.”



Lý Thành nhìn Lục Ba, nhắm mắt thuật lại chuyện lần nữa. Tiền

Thế Tân vỗ bàn, quát lớn: “Bảo các ngươi canh chừng cho đàng hoàng, có

chút chuyện này cũng không làm được hả?!”



Lý Thành nói vòng vo: “Là do thuộc hạ sơ sót, tưởng tiếng đánh

nhau kia là Đoàn Thị gây loạn, cãi nhau một lúc chắc sẽ hết thôi. Nhưng

sau đó bất chợt im bặt không tiếng động, thuộc hạ mới thấy là lạ. Đi vào nhìn thì đã không còn kịp nữa rồi.”



Lục Ba tiến đến trước mặt Tiền Thế Tân nhỏ giọng nói: “Lúc này

chưa ai phát hiện, chúng ta cứ chở Đoàn Thị đi, cứ nói là đưa bà ta đến

huyện Phúc An, nhất định đồ tể sẽ không phát giác đâu. Bà ta tưởng Đoàn

Thị còn sống, ở trong tay chúng ta, như thế chuyện vẫn có thể tiến hành

theo kế hoạch.”



Tiền Thế Tân cả giận nói: “Bà ta không nhận ra, chẳng lẽ người

khác không nhận ra sao? Ngộ nhỡ có người phát hiện Đoàn Thị đã chết, mà

trên dưới An phủ toàn bộ đều cho rằng người do ta đưa đi, vậy cái chết

của bà ta sẽ đẩy đến trên đầu ta đấy.”



Lục Ba nghẹn lời, đúng là thế thật. Tình hình như thế càng tệ hại hơn. “Xin đại nhân thứ tội, là thuộc hạ nghĩ không thấu đáo.”



Tiền Thế Tân tức tới mức đỉnh đầu bốc khói, nghĩ đến An Chi Phủ mà giận: “Đồ ngu ngốc kia!”



Lục Ba và Lý Thanh không dám lên tiếng. Tiền Thế Tân trợn mắt

nhìn bọn họ, nghĩ một lúc rồi nói: “Chuyện vẫn phải làm, sửa lại kế

hoạch chút.” Hắn dặn dò thế này thế kia một hồi. Lục Ba và Lý Thanh nhận lệnh rời đi.