Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 139 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục đại nương cùng Điền Khánh đến An
phủ, theo như An Nhược Thần dặn dò, định lấy bài vị của Phạm Thị mẫu
thân An Nhược Thần, cũng yêu cầu An Chi Phủ không được động đến mộ địa
của Phạm Thị, đợi An Nhược Thần khỏe lên, sẽ đi mời người làm lễ cúng di chuyển phần mộ.
Kết quả trong An phủ rối lên rối xuống, Lục đại nương đi nghe
ngóng, nói là từ sáng sớm a hoàn phát hiện không thấy phu nhân phòng bốn Đoàn Thị đâu, lúc này đang tìm khắp nơi.
An Chi Phủ đi ra thì gặp Lục đại nương, vô cùng khinh thường
trước yêu cầu của bà, nói Phạm Thị là vợ quá cố của ông ta, là người An
gia ông ta, còn An Nhược Thần đã ra khỏi tịch bạc, không liên quan gì
đến An gia, không có quyền đưa bài vị Phạm Thị đi. Bố trí Phạm Thị thế
nào, cũng là chuyện của An gia bọn họ, không liên quan gì tới người
ngoài, An Nhược Thần không có quyền can thiệp vào.
Tóm lại là cậy mạnh một phen, thái độ tệ hại từ chối yêu cầu
của Lục đại nương, An Chi Phủ mau chóng đuổi người: “Trong phủ ta còn có việc, cần phải tìm người, các ngươi về đi.” Rồi ông ta nhìn sang Điền
Khánh, lại nói: “An Nhược Thần tưởng rằng mình leo cao là có thể chỉ trỏ vào chuyện của người ta, nhưng nàng ta đã sai rồi. Để vị quân gia tới
đây, định hù dọa dân chúng bình thường như chúng ta sao?”
Điền Khánh không lên tiếng, Lục đại nương cũng rất bình tĩnh,
không ồn ào cãi nháo với ông ta mà chỉ hỏi: “An lão gia muốn thế nào mới có thể đồng ý đây? Nếu không ngại thì cứ đưa ra điều kiện, bàn bạc với
cô nương thử. Đại phu nhân đã được chôn cất nhiều năm, An lão gia quyết
tâm quấy rầy bà ấy yên nghỉ, nhất định cũng đã có tính toán. An lão gia
không để đại phu nhân trong lòng, vậy trả lại bài vị và hài cốt cho An
cô nương thì sao? An lão gia cứ ra điều kiện đi, như thế sau này cả cô
nương và An lão gia sẽ không gây nhau, tránh phiền hà.”
An Chi Phủ hừ một tiếng: “Ai phiền hà hả? Còn dám uy hiếp ta,
các ngươi đúng là to gan. Nếu cảm thấy không phục thì cứ đến quan phủ
cáo ta đi. Để xem quan gia xử thế nào!” Rồi ông ta phất tay, để người
gác cổng đóng cửa tiễn khách.
Lục đại nương và Điền Khánh đưa mắt nhìn nhau, quyết định quay
về báo lại với An Nhược Thần đã. Bọn họ cũng đã lường trước chuyện sẽ
không dễ dàng như thế, An Nhược Thần để Điền Khánh theo Lục đại nương
đến, cũng là sợ An Chi Phủ gây gổ làm Lục đại nương thua thiệt. Nay đã
biết thái độ của An Chi Phủ, quay về bàn bạc lại đã.
Vừa tính xoay người đi thì một người trông dáng vẻ là hộ vệ đến thưa với An Chi Phủ: “An lão gia, không thấy bài vị hôm qua thỉnh ra
đâu nữa rồi.”
An Chi Phủ thất kinh, Lục đại nương và Điền Khánh cũng dừng bước.
Hộ viện kia nói mọi người chia nhau đi tìm Đoàn Thị, mấy người
bọn họ đến viện tử ở phòng lớn, nơi đó trống trơn không ai ở, nghĩ chắc
hẳn Đoàn Thị có thể nấp ở chỗ kia. Kết quả đến đó tìm, không những không có Đoàn Thị, mà ngay cả bài vị hôm qua Đàm Thị sai người đặt ở trong
phòng mẫu thân An Nhược Thần khi còn sống cũng không thấy đâu.
Lục đại nương định hỏi nữa thì lại bị An Chi Phủ đuổi ra ngoài. Người gác cổng mời Lục đại nương ra ngoài, “Đại nương, thật sự hôm nay
không thích hợp, có chuyện gì, ngày khác đại nương lại đến.”
Lục đại nương khá quen thuộc với người gác cổng của An phủ, bèn nhét ít bạc vụn cho hắn, “Cái vị vừa đến báo ấy, nhìn lạ mắt quá, hắn
không gọi lão gia mà là An lão gia, chẳng lẽ không phải là nô bộc của An gia sao?”
Người gác cổng nhận bạc, rồi nói lại chuyện những ngày qua
trong An phủ với Lục đại nương. Nói hôm nay An Chi Phủ cứng như thế là
do có Tiền Thế Tân đại nhân làm chỗ dựa. Tiền đại nhân không những phái
An Nhược Thần nghĩ ngợi rồi gật đầu: “Được, vậy cứ nhắc trước
với tướng quân đi. Nếu ta gây ra phiền hà thì sẽ liên lụy đến tướng quân mất. Tình hình hôm nay cũng khá rõ rồi, huynh ấy cũng nên biết.”
“Vậy ta đi làm ngay đây.” Cổ Văn Đạt thi lễ rồi xoay người đi
ra ngoài, nhưng đến cửa thì dừng lại. Tiền Thế Tân dẫn theo người, đang
tiến đến đây.
“Cô nương.” Cổ Văn Đạt lên tiếng, nhưng không kịp nói thêm gì
với An Nhược Thần thì Tiền Thế Tân đã đến trước mặt, Cổ Văn Đạt vội thi
lễ chào hỏi: “Tiền đại nhân.”
Xuân Hiểu ở trong phòng giật mình, nhìn An Nhược Thần. An Nhược Thần cũng đang nhìn nàng, nói với nàng: “Đến rồi.”
Tiền Thế Tân chào hỏi Cổ Văn Đạt ở cửa rồi đi vào phòng, nói
một hồi những lời không khác An Nhược Thần đoán là bao. Hắn nói hôm nay
thẩm án không có kết quả, còn cần An cô nương giúp sức. Nhưng thân thể
An cô nương đang không khỏe, cần nghỉ ngơi, cũng không tiện bôn ba. Hơn
nữa Bạch đại nhân để ý mấy ngày nay trong thành không yên ổn, trong lầu
Tử Vân lại có người dính đến vụ án, sợ cô nương không được an toàn, nên
muốn đón cô nương đến nha phủ ở. Thứ nhất cũng thuận tiện phối hợp, bảo
đảm an toàn, thứ hai là tiện cho tra án, cô nương đỡ phải bôn ba mệt
nhọc.”
An Nhược Thần cười, lý do trước đây nàng dùng để né tránh bị
thẩm tra, nay lại trở thành lý do để bọn họ nhốt nàng, chẳng khác gì bê
đá đập chân mình cả, đúng là khó lòng phòng bị. An Nhược Thần bảo: “Đại
nhân có ý tốt, dĩ nhiên ta không thể khước từ rồi. Ta sẽ chuẩn bị hành
lý, rồi đi cùng đại nhân.”
Tiền Thế Tân lo liệu cũng rất chu đáo, nói đã để kiệu chờ sẵn ở ngoài cửa, tránh An Nhược Thần phải mệt nhọc.
An Nhược Thần muốn để Xuân Hiểu thu dọn xiêm y cho nàng, rồi
lại thay y phục một hồi. Tiền Thế Tân gọi a hoàn hắn dẫn theo đến, để a
hoàn làm những việc này, còn mình dẫn Xuân Hiểu và Cổ Văn Đạt ra ngoài.
Xuân Hiểu bất an, những người này đột nhiên xông đến, không cho nàng thêm cơ hội nói chuyện với cô nương. May mà cô nương đã sớm giao
phó, nếu không nàng thật sự chẳng biết nên làm thế nào cho phải.
Quả thật An Nhược Thần không có cơ hội giao phó Xuân Hiểu thêm
việc gì nữa, nàng bị a hoàn Tiền Thế Tân dẫn đến đỡ lên kiệu, cứ vậy mà
bị đưa đi.
Cổ Văn Đạt viết báo cáo, để dịch binh đưa đến cho Long Đại.
Dịch binh cũng nhận được ba phong thư báo cáo từ chỗ Chu Quân,
hắn cất kỹ bốn phong thư rồi cưỡi ngựa có cắm cờ ra khỏi thành. Đến cửa
thành thì lấy dịch bài ra, một vị quan lại cầm lệnh bài tuần tra muốn
kiểm tra thư của hắn. Dịch binh thường xuyên đưa thư, chưa từng xảy ra
sai lầm nào, lại đang ở dưới mắt binh tướng cửa thành nên cũng không
nghi ngờ gì, bèn đưa thư cho người nọ. Người nọ cầm lật qua lật lại ngay trước mặt dịch binh, không tháo báo cáo, nhìn dấu sáp niêm phong bên
trong thư như chỉ kiểm tra thân phận dịch binh, bên cạnh có binh sĩ hỏi
dịch binh, hỏi tình hình tiền tuyến thế nào rồi, dịch binh đáp đôi câu,
sau đó quay đầu nhận lấy thư đã được kiểm tra, nhìn lướt qua, chính xác
bốn bức, thuận tay nhét vào túi trên lưng ngựa rồi ôm quyền với các binh lính thủ thành, sau đó giục ngựa rời đi.
Lục Ba nhìn theo bóng lưng của dịch binh mỉm cười, canh chừng một ngày, may mà không bỏ lỡ.