Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 140 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


An Nhược Thần đến nha phủ thì bị đưa thẳng vào trong phòng.



An Nhược Thần cẩn thận quan sát, bên ngoài sương phòng có đến

mấy nha sai canh giữ, có vẻ Bạch Anh muốn trông coi nghiêm ngặt đây.



Sau khi vào phòng, An Nhược Thần được a hoàn đỡ lên sạp mềm, để nàng ngồi dựa trên sạp nghỉ ngơi. Chỉ chốc lát sau Bạch Anh và Diêu Côn đến. Bạch Anh khách sáo đôi câu, miễn cho An Nhược Thần đứng dậy hành

lễ, sau đó lại thuật lại một lần những lời Tiền Bùi nói, sau đó bảo: “Ta có vài câu hỏi phải hỏi cô nương.”



An Nhược Thần bình tĩnh đáp: “Mời Bạch đại nhân nói.”



“Tứ di nương Đoàn Thị ngươi từng vì chuyện tứ muội An Nhược Phương mất tích mà gây mâu thuẫn mấy lần với ngươi đúng không?”



“Đúng thế.”



“Lần cuối ngươi gặp bà ấy là khi nào?”



“Lúc bà ấy bị Tiền Bùi xúi giục chặn xe ngựa dân nữ, dân nữ vào ngục thăm bà ấy.”



Bạch Anh nhìn Diêu Côn: “Ở nơi quận phủ nha môn này, có vẻ An cô nương ra vào tùy ý nhỉ.”



Diêu Côn không nói gì. Mấy ngày qua Bạch Anh bới móc lỗi của

ông ta quá nhiều, ông ta đoán nếu có thể, Bạch Anh cũng muốn nhốt luôn

mình vào tù như An Nhược Thần.



An Nhược Thần nói: “Bạch đại nhân nói quá lời rồi. Dân nữ tuân

thủ luật nghiêm ngặt, không hề làm bất cứ chuyện thương thiên hại lý

nào. Tứ di nương có hiểu lầm với dân nữ, lại còn bị bệnh, bị nhốt vào

đại lao, dân nữ đi thăm cũng là hợp tình hợp lý. Lúc vào ngục cũng làm

thủ tục ghi tên theo quy định của nha môn rồi mới vào. Đại nhân kiểm tra là biết.”



Bạch Anh lại hỏi: “Lúc vào thăm, ngươi đã nói gì với Đoàn Thị?”



“Bà ấy luôn miệng nói tứ muội còn sống, bị dân nữ giấu đi, dân nữ hỏi bà ấy làm thế nào mà biết được.”



“Tứ muội ngươi còn sống ư? Có tin tức gì về hành tung của nàng ta sao?” Bạch Anh lại nhìn Diêu Côn.



Diêu Côn im lặng, được rồi, chuyện này lại đẩy đến trên đầu ông ta. Ông ta phá án bất lợi, lại chẳng tra được gì.



An Nhược Thần nói: “Dân nữ cũng chỉ nghe đồn thế thôi, chứ chưa bao giờ có manh mối chính xác về hành tung của tứ muội cả.”



Bạch Anh lại nói: “Nhưng trên án lục lại ghi rất rõ, lúc tứ di

nương ngươi phạm án, đã nói rằng là ngươi giết tứ muội, không hề nhắc

đến nửa câu gì về việc tứ muội ngươi còn sống. Nàng ta chặn xe ngựa của

ngươi, là vì muốn đòi lại công bằng cho con gái đã chết.”



“Ngoài mặt thì bà ấy nói thế, nhưng khi ở trước xe ngựa bị bắt, bà ấy đã đến gần dân nữ, lặng lẽ nói với dân nữ một câu, nói có người

nói cho bà biết, tứ muội dân nữ còn sống và đang ở trong tay dân nữ, bắt dân nữ phải giao tứ muội ra. Dân nữ rất ngạc nhiên, sau đó mới nghĩ rõ, bà ấy luôn miệng nói do dân nữ giết tứ muội, rồi còn chặn xe ngựa ở

chốn đám đông, làm ầm ĩ mưa gió cả thành, một khi dân nữ mắc phải tội

danh giết người này thì nếu muốn chứng minh mình trong sách, bắt buộc

phải đưa tứ muội ra mới giải vây được.”



Bạch Anh ngẩn người một lúc, như thế cũng hợp tình hợp lý, “Vậy vì sao lúc trước ngươi không nói?”



“Lúc trước khi tra hỏi vụ án kia, tứ di nương của dân nữ điên

điên khùng khùng, lời nói điên dại, thái thú đại nhân anh minh nên không trúng kế của tứ di nương, không định tội dân nữ. Dân nữ mà nói ra thì

không những không giúp ích được gì cho vụ án, mà còn không thể xác định

được lời của tứ di nương có đúng là điên hay không. Đại nhân xem qua hồ

sơ rồi thì chắc cũng biết, sau khi tứ muội mất tích, tứ di nương đã nổi

điên. Dân nữ không thể chắc chắn được, dĩ nhiên cũng không thể nói bậy

bạ. Nhưng trong lòng dân nữ có nghi ngờ, nên mới vào ngục thăm hỏi, hy

vọng vào lúc không có ai khác ngoài hai người dân nữ, tứ di nương có thể tiết lộ được nhiều tin tức.”



Bạch Anh hỏi nàng: “Vậy nàng ta có tiết lộ gì không?”



“Bà ấy nói với dân nữ, chuyện tứ muội còn sống là do Tiền lão

gia Tiền Bùi tiết lộ cho bà ấy biết. Bà ấy vẫn khăng khăng bắt dân nữ

giao tứ muội ra.”



Lúc này Bạch Anh quay đầu nhìn Tiền Thế Tân. Tiền Thế Tân không chút biểu cảm, chỉ nghiêm túc lắng nghe.



An Nhược Thần nói tiếp: “Dân nữ mới nói với tứ di nương là, tứ
Có người giám sát thì giám sát đi, nàng mệt chết rồi, ngủ đây!



Ngủ đến lúc trời đất mù mịt, bất tỉnh nhân sự. Bạch Anh nghe

xong cũng chẳng buồn nói hiều. Chỉ dặn sáng mai đợi nàng ta tỉnh thì để

văn thư tiên sinh đến viết lời khai.



Sáng sớm hôm sau văn thư tiên sinh đến thật, An Nhược Thần vừa

ăn sáng vừa bị giám sát bắt cung khai. Thế là An Nhược Thần nói cả một

canh giờ Tiền Bùi mưu hại nhà nàng thèm khát tứ muội nàng thế nào, trù

tính thế nào bức bách tế nào, ở nhà nàng đã xảy ra chuyện gì, di nương

các phòng đã phản ứng ra sao trước chuyện này, rồi mấy vị muội muội đã

nói những gì.



Đỉnh đầu văn thư tiên sinh bóc khói xanh, mấy lần ngắt lời muốn bảo An Nhược Thần nói vào trọng điểm, nhưng An Nhược Thần chỉ nói những chuyện này đều là nguồn gốc sự việc, thứ Bạch đại nhân muốn chính là

chi tiết, muốn tìm dấu vết từ trong chi tiết, nàng không biết đâu là hữu dụng, nên phải thuật lại kỹ từ đầu đến đuôi một lần. Xong rồi lại nói

lại từ đầu lần nữa.



Sau đó thái thú phu nhân Mông Giai Nguyệt đến thăm An Nhược

Thần, văn thư tiên sinh nhìn sang phu nhân với ánh mắt nhìn ân nhân cứu

mạng, tìm được cơ hội rồi thì thành khẩn cáo lui.



Mục đích Mông Giai Nguyệt đến khá rõ. Đầu tiên là hỏi thăm một

phen, nhìn xem An Nhược Thần thiếu những gì, sau đó nói đến chuyện vụ

án. Bà bảo Diêu Côn nói, nghi ngờ trong vụ án này trùng trùng, sơ hở quá nhiều, chứng minh An Nhược Thần và đám người Lục đại nương vô tội chỉ

là vấn đề thời gian mà thôi. Có điều Bạch đại nhân lại muốn nhân cơ hội

mà giữ An Nhược Thần lại, nên dù tội danh có được rửa sạch, cũng chỉ sợ

An Nhược Thần còn phải ở đây thêm một thời gian.



Trái lại An Nhược Thần hoàn toàn không gấp gáp nóng nảy, chỉ

nói nàng ở đâu cũng như nhau cả, nhưng hy vọng thái thú đại nhân nể mặt

tướng quân, có thể mau chứng minh mấy người Lục đại nương trong sạch,

đừng để họ bị oan uất. Dù sao thì Điền Khánh, Lư Chính cũng là người

trong quân, lấy cánh danh nghi phạm như vậy mà giam bọn họ thì danh dự

của tướng quân sẽ bị tổn hại, uy danh của quân đội sẽ mất sạch, độ ảnh

hưởng đủ lớn đủ nhỏ.



Mông Giai Nguyệt vội nói đã biết, đại nhân và Bạch đại nhân đã

bàn rõ lợi thiệt trong đó rồi. Rồi lại nói với An Nhược Thần, Điền

Chính, Lư Khánh và Lục đại nương không bị giam vào ngục, chỉ là nhốt

trong viện khác chia phòng ở mà thôi, khá bình yên. Cậu thiếu niên Tề

Chinh đó cũng được thả vào sáng sớm hôm nay rồi. Chuyện giải quyết rất

nhanh. Bà hy vọng sau này An Nhược Thần gặp Long Đại, có thể nói đỡ hộ

Diêu Côn. Dù sao chuyện lần này, Diêu Côn mạo hiểm chọc giận Bạch Anh,

cố hết sức bào chữa cho mấy người An Nhược Thần, chú ý đến danh dự của

Long tướng quân, thật sự đã tận tâm tận lực rồi.



An Nhược Thần tự biết ý đồ của bà ấy, bèn lên tiếng đáp. Mông

Giai Nguyệt một lòng vì Diêu Côn, dĩ nhiên không muốn đắc tội với hai

bên Bạch Anh và Long Đại, bất kể sau này thế sự thế nào, Diêu Côn đều

không chịu thua thiệt. An Nhược Thần nhớ đến tình báo Tiết Tự Nhiên đưa

nàng, không khỏi trầm tư.



Sau khi Mông Giai Nguyệt rời đi không lâu, Phương Nguyên liền đến.



An Nhược Thần thấy Phương quản sự thì mừng không thôi. Phương

Nguyên đến là vội báo tin cho nàng. Y nói với An Nhược Thần là thấy

không ít gương mặt lạ cải trang đi dạo trên hai con phố ở ngoài quận phủ nha môn và phủ thái thú. “Nơi này ta quá quen thuộc rồi, nhắm hai mắt

cũng có thể biết cửa tiệm nào sạp hàng nào đội tuần tra nào, thậm chí

trồng cây chỗ nào, kết quả ở đâu, ta đều biết cả. Hôm nay đúng là bất

bình thường, dường như có không ít người đang canh chừng đầu đường cuối

phố. Cô nương có phái người đến đây không vậy?”



An Nhược Thần giật mình: “Không phải người của ta.” Cổ Văn Đạt

cũng sẽ không ngốc tới mức để người trong quân cải trang thành bình dân

áo trăng bao vây nha phủ, đâu phải là muốn tạo phản.



Phương Nguyên nói: “Cũng không phải là người nha môn.”



Hai người nhìn nhau, đều cảm nhận được mối nghi và nguy hiểm.