Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 146 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Nương nhờ ánh trăng, An Nhược Thần và Diêu Côn xuống núi theo lúc đi lên, đi được giữa chừng thì thấy ánh sáng từ đuốc và đèn lồng,
mơ hồ nghe thấy có tiếng người nói chuyện. An Nhược Thần và Diêu Côn nấp trong rừng cây, một người quan sát một phương. Trong lòng cả hai đều
biết rõ, chỉ sợ con đường này đã bị lộ.
Lúc này Diêu Côn khẽ nói với An Nhược Thần: “An cô nương, có ngựa.”
An Nhược Thần quay đầu nhìn, đúng thế, mấy con ngựa này chưa chạy xa, đang đi loanh quanh trong rừng.
Diêu Côn nói: “Ta sẽ dẫn dụ bọn chúng, ngươi cưỡi ngựa chạy đi.”
An Nhược Thần nhìn Diêu Côn, dưới ánh trăng, biểu cảm của ông
ta khá thành thật, nhưng ông ta lại nói đùa: “Ta mà chạy đến quân doanh, chỉ sợ Long tướng quân ghét ta bỏ lại ngươi, đến lúc đó lại không để ý
đến ta.”
An Nhược Thần không đáp, nàng nhìn xung quanh, chỉ vào đồi
trước mặt nói: “Đại nhân, ngài chạy đến bên đó đi, hô to ‘An cô nương
đợi ta đã’, để bọn chúng tưởng ta đi cùng ngài. Ngài chạy lên trên, sau
đó lẻn vào trong khu rừng kia. Ở đó ẩn thân rất tốt.”
Diêu Côn há miệng, cô nương này đúng là không khách khí chút
nào. Nhưng ông ta đã nói ra rồi, dĩ nhiên không thể đổi ý, đợi đi đến
bên kia thì quay đầu lại nói: “Nếu có cơ hội gặp vợ ta, ngươi nói với
nàng ấy, trong lòng ta…” Ông ta dừng lại như không tiện mở lời, nhưng
lại thấy An Nhược Thần nhíu mày như muốn thúc giục. Ông ta tức giận nói: “Ta rất xin lỗi nàng ấy, đã để nàng ấy phải chăm sóc con một mình.” Nói rồi, giận dỗi đi về phía bên đồi.
Đến nơi đó thì quay đầu lại nhìn, không thấy An Nhược Thần đâu. Diêu Côn cắn răng, thôi thôi, làm người tốt không dễ dàng gì, lúc nào
cũng phải trả giá lớn. Ông ta đi lên núi nhìn, những ánh lửa này càng
lúc càng gần, đợi thêm một lúc, ông ta la lên: “An cô nương, đợi ta
với.”
Vừa dứt lời thì lại nghe thấy có người kêu: “Ở bên kia.” Hai ba bó đuốc nhanh chóng di chuyển về phía bên này.
Dĩ nhiên Diêu Côn sẽ không ngồi chờ chết, ông ta chạy về phía
trước, nếu may mắn thì chạy thoát được, còn nếu không may bị đuổi kịp,
thì ông ta cũng đã đưa những người này cách xa An Nhược Thần rồi. Hy
vọng phía Long Đằng có thể nể tình ông ta bỏ mình cứu An Nhược Thần,
cũng mau chóng cứu người nhà ông ta.
Còn đang nghĩ ngợi, chợt nghe thấy một nam tử lớn tiếng kêu: “Ở chỗ này, ta thấy hắn rồi.”
Diêu Côn kinh hãi, nhanh như vậy sao! Ông ta nghiêng đầu nhìn,
một hán tử mặt mũi dữ dằn đang lao nhanh về phía ông ta. Diêu Côn vội vã chạy tiếp, chui vào rừng rậm. Dĩ nhiên đại hán kia không ngừng theo
sát. Diêu Côn hoảng loạn suýt nữa trật chân té ngã, lại chạy hai tiếng
thì nghe thấy sau lưng vang lên âm thanh kêu đau, ngay sau đó là một
tiếng “bịch”, Diêu Côn ngoái đầu nhìn, lại thấy An Nhược Thần giơ một
khúc gỗ lớn, còn hán tử dữ dằn kia ngã xuống đất.
An Nhược Thần như không yên tâm, cắn răng vung gậy đánh mạnh
hai cái nữa, hán tử trên đất không nhúc nhích, cứ như hôn mê bất tỉnh
thật vậy. An Nhược Thần đau đớn bỏ gậy xuống, đỡ lấy tay trái của mình,
lúc này Diêu Côn mới nhớ ra vết thương trên người An Nhược Thần vẫn chưa lành. Đang định hỏi vì sao đổi ý không chạy đi, thì nghe thấy An Nhược
Thần nói: “Mau cởi y phục hắn ra, thay vào.”
Diêu Côn ngẩn người, nhìn xuống bộ quan phục trên người mình,
đúng là quá chói mắt. Ông ta nhìn ra ngoài rừng, cũng không biết có kịp
hay không. An Nhược Thần giục ông ta: “Mau lên.”
của Bạch Anh, lại an ủi đại nhân phải mạnh khỏe dưỡng bệnh, nhất định sẽ không sao.
Bạch Anh đã sớm choáng váng lâm vào giấc ngủ sâu, chúng thuộc
quan nghe thế, liền thay mặt đại nhân cám ơn. Tiền Thế Tân khách sáo một phen, đi ra ngoài cùng mọi người, nói đừng làm phiền đại nhân nghỉ
ngơi.
Mọi người nhanh chóng rời đi. Ở trong phòng, chỉ còn lại một
mình Bạch Anh nằm trên giường. Tiền Thế Tân ra đến cửa thì xoay người
lại nhìn ông ta, không khỏi mỉm cười. Lúc hắn quay người đi ra thì mặt
lại đầy lo âu, ở ngay trước mặt các quan viên, dặn dò thuộc hạ nha sai
nhất định phải cẩn thận chăm sóc kỹ đại nhân.
Tiền Thế Tân hài lòng, không nán lại quá lâu. Lúc hắn về cư
viện không bao lâu thì Lục Ba cũng trở lại. Lục Ba mang về tin xấu. Thế
là Tiền Thế Tân mới chạy đến Tiền phủ gặp Lư Chính.
Không biết vì sao Lư Chính lại không cam tâm: “An Nhược Thần không tin thuộc hạ nữa. Không thể để nàng ta gặp tướng quân được.”
Tiền Thế Tân sầm mặt: “Dĩ nhiên rồi. Nếu ngay cả Long Đằng cũng không tin ngươi thì mới hỏng bét.”
Lư Chính mím chặt môi, nếu mất đi sự tín nhiệm của tướng quân,
vậy thì mấy năm hắn khổ cực ẩn nấp đã uổng phí rồi, hắn không thể chấp
nhận hậu quả này.
Tiền Thế Tân hỏi: “An Nhược Phương bị đưa đi đâu?”
“Không biết. Lúc An Nhược Thần định nói thì bị Điền Khánh ngắt
lời. Sau đó An Nhược Thần liền nghi ngờ, đổi thành nói sư thái tự có chỗ phó thác.” Lư Chính suy nghĩ: “Thái thú phu nhân, phu nhân hậu đô úy,
phu nhân Lưu gia, phu nhân Tiết gia, mấy người này ai nàng ta cũng có
giao tình. Tường Vân tự trong thành cũng rất thích nàng ta. Trong phố
Cẩm Xuân có một thiện đường, thu nhận cô nhi, đôi vợ chồng dạy đám nhỏ
người nghèo đọc sách, nàng ta cũng thường qua lại. Còn có cả Triệu Giai
Hoa ở tửu lâu Chiêu Phúc nữa, bằng hữu người quen của Lục đại nương,
ngoài ra Phương Nguyên cũng rất chăm sóc nàng ta, tuy y đã qua đời,
nhưng trong thành vẫn có người quen của y…”
Tiền Thế Tân tức giận: “Chẳng thà ngươi cứ nói thẳng là khắp thành đều có khả năng đi!”
Lư Chính ngậm miệng, không nói nữa.
Tiền Thế Tân suy nghĩ: “Ngươi đừng xen vào chuyện trong thành
nữa. Ngươi dẫn theo những người này, đuổi theo An Nhược Thần đi. Ngươi
quen thuộc nàng ta nhất, cách nghĩ của nàng ta, cách nàng ta làm việc,
ngươi đều rõ ràng nhất. Nghĩ xem nàng ta trốn thế nào, trước khi nàng ta đến sông Tứ Hạ thì phải chặn lại. Còn tung tích của An Nhược Phương, cứ để ta tìm.”
Lư Chính đáp: “Nói đến cách làm việc của An Nhược Thần, thuộc hạ đoán có lẽ nàng ta không định đến sông Tứ Hạ.”
Tiền Thế Tân ngẩn người. Lư Chính nói: “Đúng là thuộc hạ khá
quen với cách nghĩ của nàng ta, người khác cho rằng nên làm thế nào, thì nàng ta sẽ đi ngược lại. Đến sông Tứ Hạ có thể nguy hiểm hơn dốc Thạch
Linh. Nàng ta muốn đến nơi có thể bảo vệ mình chu toàn, không nhất định
phải có Long tướng quân ở đấy, không phải thế sao?”
Tiền Thế Tân suy nghĩ, rồi vỗ vai Lư Chính: “Đi đi, mau đi bắt
nàng ta về, phải sống. Giết Diêu Côn đi, giả như bất trắc. Sau đó chúng
ta cứ làm tốt theo kế hoạch ban đầu là được, ngươi đi tìm Long Đằng, trở thành cấp dưới được tín nhiệm nhất ở bên cạnh hắn.”