Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 147 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Diêu Văn Hải đi ra khỏi phòng, trông thấy tiểu cô nương ngồi

trong sân. Đó là người mà tối qua tráng hán dùng roi đã đưa đến, nói cô

nương này cũng là người gặp nạn, để bọn họ cùng làm bạn với nhau, chăm

sóc lẫn nhau.



Nhưng Diêu Văn Hải cảm thấy, hình như tiểu cô nương này được

phái đến để giám thị cậu thì có. Cậu không hề để ý, nghe xong liền về

phòng ngủ. Sáng tỉnh dậy, thế mà lại thấy nàng ấy.



An Nhược Phương nghe thấy tiếng bước chân, bèn quay đầu lại

nhìn, nói với cậu: “Trong bếp có cháo đấy, nếu huynh đói thì tự đi ăn

đi.”



Diêu Văn Hải không vội ăn, cậu đi một vòng quanh viện tử, ngó

nghiêng vào các phòng. Viện tử nhỏ, chỉ có ba gian, qua một hồi đã xem

xong, không có ai khác mà chỉ có hai người bọn họ. Thế là Diêu Văn Hải

vòng tay trước ngực, sầm mặt hỏi: “Chỉ hai chúng ta thôi ư? Cô nam quả

nữ, ở thế nào đây?”



An Nhược Phương nói: “Ta hỏi rồi, sẽ có người đến đưa đồ ăn,

vật dụng sinh hoạt cho chúng ta, nhưng để tránh lộ phong thanh, nên sẽ

không có người đến phục vụ.”



Diêu Văn Hải cau mày: “Bổn thiếu gia không quan tâm có người hầu hay không.” Ý cậu nói là nam nữ thụ thụ bất thân.



An Nhược Phương lại nhìn cậu lần nữa: “Không phải huynh gặp nạn tránh kẻ thù à? Nếu đã có chỗ yên thân, bảo toàn tính mạng thì nên cảm

kích đi chứ. Nếu bất mãn thì cứ đi đi. Ở cửa cũng không có kẻ xấu cản

huynh.”



Diêu Văn Hải nghẹn lời, lúc này mới phát hiện ra: “Cô đang nổi giận với ta đấy à?”



An Nhược Phương nói: “Không phải ta đang nói chuyện với huynh đây sao?”



Diêu Văn Hải bước đến, ngồi đối diện An Nhược Phương, hỏi nàng: “Cô tên gì?”



“Tịnh Nhi.”



Diêu Văn Hải nhướn mày: “Tên giả?”



“Không hẳn. Là tên do ân nhân cứu mạng ta đặt cho.”



“Vậy ân nhân cứu mạng kia của cô đâu?”



“Bà ấy nói không thể bảo vệ ta tiếp được nữa, đi theo bà ấy quá nguy hiểm, nhưng ta cũng không thể về nhà.” An Nhược Phương vừa nói,

ánh mắt trôi giạt đến đầu tường, trong đêm qua, sư thái lại một mực đi

theo nàng. Nàng thu xếp ổn thỏa ở đây xong, ngẩng đầu lên nhìn sư thái

đang dõi theo nàng ở đầu tường. Sư thái không lên tiếng, chỉ lẳng lặng

nhìn nàng, sau đó gật đầu mỉm cười, như đang khích lệ nàng. Nàng muốn

nói gì đấy với sư thái, nhưng sư thái đã nghiêng đầu đi.



Diêu Văn Hải đợi cả nửa buổi, nhưng An Nhược Phương không nói

gì thêm nữa. Diêu Văn Hải cũng nhìn theo tầm mắt của nàng, đầu tường

không có gì, trên cây cũng không có, trên trời càng không có gì đặc biệt cả, thế nàng ta đang nhìn gì vậy?



“Tịnh Nhi.” Diêu Văn Hải hỏi nàng: “Cô có biết đây là đâu không?”



“Không biết.”



“Cô đến để giám thị ta à?”



“Không phải.”



“Ngươi có biết công tử đó là ai không?”



“Biết.”



“Là ai?”



An Nhược Phương nói: “Không ai bảo ta nói với huynh cả.”



Diêu Văn Hải: “…” Ý là không nói cho hắn biết đúng không?



“Thế người đó tốt hay xấu?”



“Chắc là người tốt.” An Nhược Phương đáp.



Diêu Văn Hải cứng mặt nhìn nàng, “chắc” là cái quỷ gì. Phải thì nói phải, không phải thì nói không phải. Diêu Văn Hải phiền não đổi tư

thế ngồi khác, hỏi lại: “Vậy cô có biết ta phải ở đây bao lâu không?”



“Tự ta cũng không biết mình phải ở đây bao lâu, sao biết việc huynh được.”



Cuối cùng Diêu Văn Hải cũng nếm mùi thất bại, cau mày mất hứng: “Nếu đã cùng gặp nạn, cô không thể thân thiện hơn được à?”



“Thế nào là thân thiện?” An Nhược Phương quay đầu nhìn cậu: “An ủi huynh đừng cuống, mọi chuyện rồi sẽ ổn? Ta không biết sau này ra

sao, ta không thể an ủi huynh được. Ngay cả việc huynh đã xảy ra chuyện

gì ta cũng không biết, thì sao ta an ủi được huynh. Chuyện của chính ta

ta còn chẳng quan tâm, cũng không muốn an ủi huynh.”



“Ta mới nói một câu mà cô trả lại ta cả sào, như thế chính là không thân thiện.”



An Nhược Phương dứt khoát im miệng.



Diêu Văn Hải đợi cả buổi, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Cô gặp chuyện gì mà phải trốn ở đây thế?”



An Nhược Phương im lặng hồi lâu, đến khi Diêu Văn Hải cho rằng nàng không muốn đáp, thì bỗng nàng lên tiếng: “Mẹ ta chết rồi.”



Lập tức Diêu Văn Hải mềm lòng, một nỗi bi thương ập thẳng lên đầu hắn: “Ta, ta còn không biết cha mẹ ta thế nào rồi.”



An Nhược Phương nhìn mặt đất chằm chằm, lại nói: “Tỷ tỷ hiểu rõ ta nhất, cũng không biết bây giờ ra sao. Có người đang đuổi giết tỷ ấy. Ân nhân cứu mạng của ta, cũng không biết phải làm gì, chắc chắn là rất

nguy hiểm.”



“Cô rất lo cho bọn họ?” Diêu Văn Hải nhìn gương mặt nhỏ nhắn

của An Nhược Phương, nhẹ nhàng nói: “Ta còn không biết rốt cuộc cha ta

gặp phiền toái gì đây. Lúc ông ấy ra ngoài còn nói đùa với ta, bảo ta

hôm nay nhất định phải đọc hết số sách này nọ, bao giờ về ông ấy sẽ kiểm tra ta.”



An Nhược Phương quay đầu sang, nhìn vào mắt cậu, thấy nỗi lo lắng trong đôi mắt ấy. “Sau đó thì sao?” Nàng hỏi.



“Sau đó đột nhiên mẹ ta bảo ta trốn đi. Quản sự nhà ta bố thu

xếp một đội hộ tống ta, nhưng cuối cùng tất cả bọn họ đều chết hết.

Những người giết họ muốn bắt ta đi, rồi đột nhiên thuộc hạ của vị công

tử kia xuất hiện cứu ta, đưa đến đây. Huynh ấy chỉ nói sẽ không làm hại

ta, bảo ta yên tâm ở lại, đợi khi nào huynh ấy biết rõ đã xảy ra chuyện

gì, giải quyết mọi chuyện, thì sẽ đưa ta về lại với cha mẹ.”



Thì ra lại gặp phải nguy hiểm như thế, An Nhược Phương đồng cảm nhìn cậu, nói: “Ta cảm thấy, huynh có thể tin tưởng huynh ấy.”



“Vì sao?”



“Vì tỷ tỷ tin tưởng huynh ấy. Tỷ tỷ ta rất thông minh.”



Diêu Văn Hải nghe vậy, trong lòng liền yên tâm hơn chút. Cậu

hắng giọng nói: “Cô có thể gọi ta là A Hải.” Nếu nàng ấy dùng tên giả,

vậy thì cậu cũng không cần phải để lộ thân phận thật của mình.



An Nhược Phương gật đầu ra vẻ đã biết, rồi lại bảo: “Câu nói

cuối cùng ta nói với mẫu thân, là ta mệt quá, về phòng ngủ trưa.” Nàng

lại nhìn chằm chằm mặt đất, giọng mơ màng, tựa như đang chìm trong hồi

ức.



Diêu Văn Hải không biết nên nói gì.



An Nhược Phương nói tiếp: “Từ đó trở đi ta không gặp lại bà ấy nữa. Ta có lỗi với mẹ ta. Ta rất, rất xin lỗi bà.”



Diêu Văn Hải nhìn vành mắt ửng đỏ của nàng, yếu đuối đáng

thương, vậy là nhất thời mềm lòng an ủi: “Nhất định bà ấy sẽ không trách cô đâu.”



“Ta thà rằng bà còn sống, thà rằng bà trách ta còn hơn.” Cuối

cùng An Nhược Phương cũng rơi nước mắt, “Ta sẽ không còn được gặp lại bà nữa, ta thà bị bà ấy đánh mắng còn hơn, ta thà trước đây nghe lời gả đi còn hơn, ta thà là mình chết đi còn hơn.”



“Bà ấy bị người ta hại chết ư? Vậy cô có biết ai là hung thủ không?”



“Cũng đại khái.” An Nhược Phương dụi mắt. Diêu Văn Hải không nhịn được đưa khăn tay cho nàng.



An Nhược Phương không nhận, đáp: “Người mưu hại người khác, ắt bị nghi ngờ nhiều.”



An Nhược Phương quay đầu nhìn cậu. Diêu Văn Hải vội lấy khăn

lau mặt, giả vờ bận rộn. An Nhược Phương nói: “Hy vọng cha mẹ huynh

không sao.”


“Bắt ta về, ngươi có thể lĩnh thưởng ư?”



Lư Chính vẫn không nói gì.



“Lư đại ca à, ta rất tò mò, các ngươi làm những chuyện này thì có thể được cái gì?”



Lư Chính hỏi ngược lại: “Ta cũng tò mò, ngươi kéo dài thời gian như thế thì được cái gì?”



“Ta đang đợi tướng quân.” An Nhược Thần đáp, “Ngươi biết mà.”



“Ta biết tướng quân không thể đến được. Con bồ câu kia đã chết, người do Phương quản sự phái đi cũng đã chết. Hai sai dịch do Xuân Hiểu phái đi từ lầu Tử Vân cũng đã bị bắt về. Tin của lính liên lạc cũng đã

về, biết đâu lúc này tướng quân đang nghe hắn ta báo lại chuyện.”



“Là một lính liên lạc khác? Tướng quân sẽ nghi ngờ người lúc trước đâu rồi.”



“Không biết. Lính liên lạc đi đường mệt nhọc, cho người khác

quay về báo tin là rất bình thường.” Lư Chính bình tĩnh nhìn An Nhược

Thần: “Nên tướng quân sẽ không đến, đợi đến khi tướng quân nhận được tin thành Trung Lan xảy ra biến cố lớn, thì cô nương đã ngủ ngon ở nơi an

toàn rồi.”



An Nhược Thần không nói câu gì.



Lư Chính đang đợi nàng, đợi mãi lâu, vẫn không thấy nàng lên tiếng.



Cuối cùng Lư Chính không nhịn nổi nữa, hắn nhìn Diêu Côn rồi

nhìn sang An Nhược Thần: “Dù có kéo dài thế nào thì kết quả cũng như

nhau thôi. Ta không muốn làm cô nương bị thương đâu. Số mệnh của Diêu

đại nhân đã hết, ngươi giúp ông ta cũng chẳng được gì cả. Thậm chí ông

ta còn làm liên lụy đến tướng quân. Ông ta mưu phản, làm hại Bạch đại

nhân, tướng quân không có cách gì bảo vệ hắn được. Tướng quân che chở

ông ta, có nghĩa là tướng quân cũng sẽ mang theo tội danh mưu phản. Cô

nương hy vọng như vậy ư? Cô nương muốn làm hại tướng quân?”



Diêu Côn nghe mà lòng hận vô cùng, hay lắm Lư Chính nhà ngươi,

không ngờ lại xảo quyệt như thế, dám lấy điểm yếu của An Nhược Thần ra

nói chuyện.



An Nhược Thần vẫn cứ im lặng, nàng nhìn Lư Chính, trong mắt không hề có chút do dự.



Lư Chính đành nói tiếp: “Các ngươi không có thể lực, căn bản

không chống đỡ được lâu đâu. Hôm nay ta cũng sợ Diêu đại nhân làm ngộ

thương cô nương nên mới không động thủ. Nhưng một lát nữa, chỉ sợ Diêu

đại nhân mệt mỏi không cầm nổi kiếm, đến lúc đó, không phải kết quả vẫn

giống nhau sao? Không như bây giờ cứ sảng khoái đi, đại nhân và cô nương đều không phải chịu mệt.”



“Ta thà mệt mỏi, ta thà kéo dài.” An Nhược Thần mở miệng, “Vào

lúc này, khoảnh khắc này, ta vẫn còn sống.” Nàng khích lệ mình, cũng

khích lệ Diêu Côn. “Lư đại ca, ngươi biết rõ chuyện của ta, vậy ngươi

thử nghĩ đi, liệu ta sẽ từ bỏ, hay chống đỡ đến cuối cùng?”



“Cần gì phải thế?” Lư Chính châm chọc, “Kết quả đã định rồi, cần gì phải mạnh mồm.”



An Nhược Thần khẽ cắn răng, đúng là nàng đang mạnh mồm, nhưng

nàng không thể từ bỏ, tuyệt đối không từ bỏ. “Trước kia ta cũng tưởng

rằng chết chắc rồi. Nhưng ta không từ bỏ, ta cố đến thời khắc cuối cùng, sau đó ta đã gặp được tướng quân…”



Lư Chính quát lớn ngắt lời nàng, ả nữ nhân này bị điên hả! “Không có tướng quân gì hết! Sẽ không có ai đến cứu các ngươi!”



Chữ “các” mới thốt ra, lập tức nghe thấy “vèo” một tiếng, một cung thủ hét “á” lên rồi ngã từ trên cây xuống.



Lư Chính cả kinh thất sắc, chỉ trong một giây đó, đột nhiên

trong cánh rừng bên trái ở sau lưng có một đội kỵ binh xuất hiện, lại im lặng không tiếng động như thế, bọn họ chỉ mải tập trung vào An Nhược

Thần mà không để ý đến xung quanh. Nhất định đội kỵ binh này đã thăm dò

tình hình kỹ trước, sau đó lặng lẽ che chắn đi đến.



Tất cả chỉ diễn ra trong một giây.



Cung thủ trên cây kêu lên thảm thiết rồi ngã xuống, càng lúc

càng có nhiều mũi tên bay đến hơn, mấy người bên cạnh Lư Chính đều trúng tên ngã xuống. Mọi người kịp phản ứng lại, vung đao cản lại. Thủ lĩnh

vệ binh hét lớn: “Bắn tên! Lui về phía sau!”



Nhưng Lư Chính biết, đã không còn kịp rồi.



Vì không có mũi tên nào bắn về phía hắn, đối phương muốn giữ

lại mạng của hắn. Còn hắn lại không nghe thấy có ai gào thét chỉ thị,

đội kỵ binh lại có thể yên lặng bao vây họ lại như thế, nghiêm chỉnh

huấn luyện đến vậy, hắn biết chỉ có một người có thể làm được.



Một con chiến mã như mũi tên lao vụt đến, từ trên đầu Lư Chính

nhảy đến, lập tức có người vung trường đao, chém đứt đầu thủ lĩnh vệ

binh. Hắn xoay người lại, quay người, vừa quay vừa vung đao, mũi đao móc đúng một cung thủ, ném hắn về phía An Nhược Thần, may mà bấp phải một

tên vệ binh muốn thừa dịp chém lung tung đến chỗ Diêu Côn và An Nhược

Thần. Con ngựa phối hợp cùng hắn, xoay người một cướp, sau đó tung vó

đạp bay một vệ binh xông lên, rồi sải vó phi tới chỗ An Nhược Thần.



Lư Chính xoay người bỏ chạy, không dám tham chiến chút nào, hắn vốn không cần phải nhìn kỹ người nọ là ai, người kia cũng không thèm

nhìn hắn.



Long Đằng, Long Đại, Long tướng quân.



“Ta đang đợi tướng quân.” Hắn nghĩ đến lời của An Nhược Thần. Làm sao có thể, làm sao có thể?!



Trong lòng An Nhược Thần cũng đang điên cuồng gào thét làm sao

có thể, làm sao có thể. Nàng mở to hai mắt, nhìn kỹ nam nhân cao lớn

trên chiến mã.



“Trước kia ta cũng tưởng rằng chết chắc rồi. Nhưng ta không từ

bỏ, ta cố đến thời khắc cuối cùng, sau đó ta đã gặp được tướng quân…”



Hốc mắt nàng nóng lên. “Lần này đây, cũng giống như thế.”



Diêu Côn sợ hãi không để ý đến xung quanh còn rất nguy hiểm, mà vội vã ném kiếm đi, la lớn: “Ta không có ý giết An cô nương.”



Long Đại không để ý đến ông ta. Hắn giục ngựa chạy quanh An

Nhược Thần, đại đao của hắn vung lên, ánh mắt hắn ác liệt, tiếng vó ngựa như tiếng gió, nhịp bước nhanh nhẹn vững vàng, cũng hệt như vũ điệu.

Long Đại lại chém ngã một vệ binh tấn công An Nhược Thần. Các vệ binh

lùi về phía sau, lui nữa lui nữa, đến khi bọn chúng phát hiện không thể

lui được nữa, đội kỵ binh đã bao vây chúng. Các vệ binh vội vã hạ vũ

khí, quỳ xuống, hai tay ôm đầu.



Lư Chính chưa chạy được xa, vẫn chưa lên ngựa, lập tức có hai

thanh đại đao gác lên cổ hắn. Hai kỵ binh khác nhảy xuống ngựa, trói Lư

Chính lại.



Long Đại cưỡi ngựa chạy quanh An Nhược Thần, một vòng lại một

vòng, cho đến lúc tất cả vệ binh đều đã quỳ xuống, cho đến lúc chắc chắn đã an toàn.



An Nhược Thần nhìn hắn mà nhớ lại lần nàng học cưỡi ngựa, Long

Đại cũng y hệt như thế, xoay quanh người nàng, còn hỏi nàng “cô đã học

được chưa”.



“Tướng quân.”



Long Đại ghìm ngựa đến trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng.



Nàng ngẩng đầu, cũng đang nhìn hắn.



Hốc mắt nàng nóng lên, nàng rất muốn khóc song không thể khóc,

đã bao lâu không gặp tướng quân, vất vả lắm mới gặp được, phải vui mừng

hưng phấn mới đúng, sao có thể rơi lệ!



Long Đại chìa tay ra với nàng.



An Nhược Thần nhìn bàn tay hắn, cuối cùng nước mắt lăn dài trên má. Nàng trịnh trọng đặt tay mình vào lòng bàn tay hắn.



Hắn siết thật chặt, có phần nghiêm túc.



Tiếp đấy nàng thấy hắn nhếch môi, lập tức có một luồng lực kéo

nàng đi lên, nàng không hề chống cự, để mặc hắn khom người, vừa kéo vừa

siết chặt, ôm eo nàng bế nàng lên ngựa.



Nàng vùi đầu vào ngực hắn, giấu đi nước mắt.



“Tướng quân.”



“Là ta.”