Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 150 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Ngày cưới của Long Đại và An Nhược Thần được định ngay trong đêm hôm ấy. Thần tốc như thế, làm An Nhược Thần giật mình.



Long Đại nói: “Vốn hôm qua nên nói với nàng tối nay sẽ cử hành

hôn lễ, để nàng có thời gian chuẩn bị, kết quả nàng lại ngủ hai ngày.”



Ngủ tận hai ngày! An Nhược Thần càng giật mình hơn! Rồi ngẫm

nghĩ lại, không khỏi vui mừng vì mình dậy đúng lúc, nếu không có lẽ tình cảnh sẽ biến thành Long Đại đánh thức nàng nói: “Dậy đi nào, dậy ra bái đường thôi.”



Long Đại lấy hai bộ đồ cưới từ trong rương ra, một bộ của hắn, một bộ của An Nhược Thần.



Rõ ràng đồ cưới đều được chuẩn bị gấp rút, từ chất vải mà đoán

ra, hình thêu cũng đơn giản, không có mũ tân nương, chỉ có xiêm y cùng

khăn voan màu đỏ trùm đầu mà thôi. Nhưng An Nhược Thần lại coi đó như

bảo bối, cẩn thận sờ, rồi ngẩng đầu lên, cười ngốc nghếch: “Lúc trước,

em luôn mơ sau này sẽ gả cho phu quân thế nào.” Là người bình thường,

trung thực hiền lành, bọn họ sẽ hòa thuận bình an sống hết cả đời. Những món đồ cưới trong tưởng tượng khi ấy, cũng không khác gì bây giờ là

bao. Không hoa lệ, không giàu sang, nhưng lại đậm tình.



“Từng mơ qua sao? Là kiểu thế nào?” Long Đại hỏi.



An Nhược Thần chớp mắt, không thể nói chuyện này với hắn được.

Đang định nói lảng sang chuyện khác thì Long Đại lại nói: “Do dự gì đấy, cứ miêu tả lại một lần theo hình dáng của ta không phải là xong à?”



An Nhược Thần phá lên cười.



Long Đại nghiêm mặt: “Có cơ hội nịnh phu quân tốt thế mà nàng

không nắm chắc, vậy sao có thể trông cậy vào nàng làm thành đại sự gì

được!”



Thiếu chút nữa An Nhược Thần cười ngã vật ra, Long Đại đỡ nàng, thuận tay kéo nàng vào lòng, “Ta nói không đúng ư? Không đúng chỗ nào?”



“Đúng, tướng quân nói đúng! Tướng quân nói gì cũng đúng hết!”

Nhìn xem, nàng biết nắm bắt cơ hội nịnh nọt rồi này. An Nhược Thần nghĩ

đến đây liền bật cười. Chỉ trong vòng ít ngày ngắn ngủi gặp tướng quân,

nàng còn cười nhiều hơn cả lúc một mình ở thành Trung Lan hơn một tháng.



“Tướng quân.” An Nhược Thần nhớ đến thành Trung Lan, lập tức thôi cười: “Thành thân thì cần làm gì?”



“Nghiêm túc mà nói thì vẫn có rất nhiều chuyện phải làm, đợi

đến khi chúng ta hồi kinh, sẽ lại lần nữa tổ chức tiệc rượu. Hôm nay chỉ tổ chức lễ trước mặt chúng binh tướng, để bọn họ làm chứng chúng ta nên duyên phu thê, sau đó mọi người cùng ăn nhậu vui vẻ thôi. Cha mẹ ta đều đã mất, mẫu thân nàng đã qua đời, khỏi nhắc đến phụ thân cũng được,

trước đây thái thú đại nhân và phu nhân đã chuẩn bị xong lễ vật hôn thú

cho chúng ta rồi, tính ra cũng đủ lễ cả. Nàng cảm thấy thế nào, còn

thiếu gì không?”



“Như vậy à.” An Nhược Thần cảm thấy tốt rồi, nàng vốn không

phải là người cứng ngắc tuân theo lễ, chẳng qua nàng có một chuyện muốn

làm, “Tướng quân, để em chuẩn bị chút trước đã.”



Long Đại cho phép nàng. Tân nương sắp gả mà, có một số chuyện,

hắn cảm thấy đã phải để nàng chịu uất ức, thế nhưng nàng lại không hề

oán hận một câu.



Long Đại cho người dọn thùng lớn vào, nấu rất nhiều nước nóng,

rồi lại để An Nhược Thần chuẩn bị đậu tắm khăn vải các thứ. Trong quân

doanh vốn không quá chú trọng những chi tiết này, thế nên đồ dùng khá

thô ráp, nhưng An Nhược Thần không ngại. Nàng nhanh chóng tắm rửa sạch

sẽ, thay xiêm y, chải gọn đầu, sau đó mài mực trải giấy, trầm ngâm suy

nghĩ, bắt đầu nghĩ từ khi nàng rời nhà, từng chuyện một ùa về, nàng viết ra ra giấy hết cái tên này đến cái tên khác.



Viết xong, hong khô mực, nàng trịnh trọng gập giấy lại, nhét

vào ngực, đặt sát trong lòng. Sau đó nàng vén một góc màn cửa lên, dè

dặt nhìn quanh, vệ binh thủ vệ ở gần đó vội chạy tới, An Nhược Thần nhờ

hắn chuyển lời đến Long tướng quân, nàng đã chuẩn bị xong.



Lúc Long Đại đến thì đã mặc hỉ phục, thần thái hào hứng, cao

lớn anh tuấn. Hắn nhìn xoáy vào An Nhược Thần hồi lâu, rồi không nhịn

được cúi đầu hôn nàng. “Ta đã từng khen nàng đẹp bao giờ chưa?”



An Nhược Thần bật cười, “Có phải tướng quân cảm thấy, không thể chuẩn bị phấn son trang sức thượng hạng cho em, nên mới phải dùng khen

ngợi đền bù không?”



Long Đại nắm tay lại đặt trước ngực, thề thốt: “Đây là lời thật lòng thật. Lần đầu gặp không cảm thấy thế, nhưng không biết vì sao, từ

sau đó trở đi, càng nhìn càng thấy đẹp.”
lặng, mắt lăm đăm nhìn An Nhược Thần. An Nhược Thần cắn môi, rồi cũng

gật đầu.



Long Đại vén khăn voan của tân nương lên thay nàng. Nàng mỉm cười với Long Đại.



Long Đại cũng cười, nói: “Nàng bảo mình không căng thẳng, thì ra là giả.”



Mọi người cười ầm lên, có người hét to: “Chào phu nhân.”



Vừa rộn lên là An Nhược Thần lại căng thẳng hơn. Long Đại khoát tay, mọi người im lặng. An Nhược Thần hít sâu, nói: “Ta, ừm, cám ơn mọi người, đã vào sinh ra tử cùng tướng quân.”



Mọi người đều nhìn nàng. Đầu óc An Nhược Thần trống rỗng, không nói tiếp được nữa. Long Đại hỏi: “Chỉ một câu đó thôi à?”



An Nhược Thần quẫn bách, mọi người bật cười. An Nhược Thần nhìn từng gương mặt cương quyết hán tử kia, đột nhiên cảm thấy rất muốn nói

gì đó nữa. Nàng lấy tờ giấy kia ra, nói: “Lần đầu ta và tướng quân gặp

mặt, là vào hôm tướng quân lãnh binh vào thành. Tướng quân đến đây, là

vì âm mưu xâm phạm của Nam Tần. Sau đó chúng ta quen biết nhau, cũng là

vì chuyện gian tế. Vì những chuyện này mà có rất nhiều người đã chết.

Những người đó, có người là mật thám Nam Tần, có người là gian tế Đại

tiêu ta, có người là dân chúng vô tội, có người ta không quen, có người

chưa từng gặp bao giờ, còn có cả người vì cứu ta mà chết. Ta rất may vì

có thể gả cho tướng quân, nhưng ta không thể quên được bọn họ. Những

chân tướng công bằng kia, ta còn nợ bọn họ. Hôm nay là ngày vui của ta

và tướng quân, lúc ở trong trướng, ta đã viết ra tên của bọn họ.”



An Nhược Thần cắn môi, bắt đầu lớn tiếng đọc tên.



Những cái tên này, đương nhiên đều xa lạ với chúng binh sĩ,

nhưng trong lòng họ cũng có những cái tên khác. Thế là một người nói ra

một tên, tên này tiếp nối tên kia, đều là những huynh đệ đã chết trận

của họ. Những cái tên đó còn nhiều hơn trong danh sách của An Nhược

Thần, An Nhược Thần cũng không biết bọn họ, thế nhưng nàng lại rơi nước

mắt.



Chân tướng và công bằng, phải trả rõ.



An Nhược Thần nắm chặt tay Long Đại.



***



Ở bên này, Tưởng Tùng vẫn còn đang nói với Tiền Thế Tân: “Nếu

đã không có bằng chứng, lại không có manh mối mới, vậy mời Tiền đại nhân gỡ lệnh truy nã quản sự Lục ma ma của phủ nha tướng quân ta. Tiền tuyến đại thắng, là việc trọng đại của Đại Tiêu ta, mời đại nhân tức tốc phát cáo thị, trấn định lòng dân. Trận hỗn chiến trong quận phủ nha môn đó,

nguyên do hậu quả, có liên quan gì đến mật thám, Long tướng quân cần

được biết. Đang lùng bắt ai trong thành, bắt thế nào, Long tướng quân

cũng cần được biết. Còn việc quản chế giam giữ điều tra thái thú, sẽ do

quân đội bọn ta tiếp nhận.”



Tiền Thế Tân không dám tin vào tai mình, Long Đại không hề để

Lương Đức Hạo vào mắt tí nào ư? Chuyện tuần tra sứ sắp xếp, hắn phái

người đến nói đá là đá đi được sao?



“Tưởng tướng quân.” Tiền Thế Tân lấy lại bình tĩnh, nói: “Có

rất nhiều chuyện đều do Bạch đại nhân dặn dò khi còn sống, không chỉ có

ta, mà cả chúc quan của ngài ấy đều tuân lệnh, tra khám quân đội, canh

chừng phủ thái thú cũng nằm trong án Bạch đại nhân bị đâm. Tưởng tướng

quân luôn ở doanh trại, hẳn không biết tình hình trong thành.”



Tưởng Tùng ngắt lời hắn: “Nên hôm nay ta mới đến tiếp nhận,

tình hình ta chưa biết, xin các vị đại nhân cung cấp giùm. Lúc Bạch đại

nhân còn sống đã dặn dò gì, ta nghĩ Long tướng quân cũng muốn biết. Bạch đại nhân vừa qua đời, trong thành không thể một ngày không có chủ được. Nghe nói Bạch đại nhân đã để Tiền đại nhân tạm quản lý chức thái thú,

tướng quân cảm thấy trước đây Diêu Côn và Tiền đại nhân qua lại quá mức

gần gũi, chỉ sợ chuyện Bạch đại nhân cũng liên quan đến Tiền đại nhân,

Bạch đại nhân sắp xếp như thế cũng không ổn.”



Sắc mặt Tiền Thế Tân thoắt xanh, đây là cắn ngược lại đấy hả?



Tưởng Tùng cứng rắn nói: “Long tướng quân có dặn, nếu có dị

nghị gì với sắp xếp của ngài ấy thì cũng có thể thương lượng lại. Giờ

đây ngài ấy đã có thì giờ rảnh.”



Tiền Thế Tân: “…”