Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 151 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Hôn lễ của An Nhược Thần và Long Đại cử hành không lâu, dù

sao cũng đang là thời chiến, sau một phen náo nhiệt, các binh tướng

nhanh chóng trở về vị trí của mình, tuần tra canh gác. Người rảnh rỗi

thì lại ngồi bên đống lửa tiếp tục ăn uống hát ca.



Tiếng hát khản đặc, không thể nói là dễ nghe, nhưng lại có khí

thế khiến lòng người thoải mái. An Nhược Thần ngồi trong trướng, vừa

nghe tiếng hát mơ hồ truyền đến, vừa tự thoại với Diêu Côn.



Tính từ khi Diêu Côn được Long Đại cứu, lần này Diêu Côn mới

gặp được An Nhược Thần. So với vẻ sắc bén cảnh giác khi ở trong thành

Trung Lan, An Nhược Thần điểm hồng trang trước mắt đây mới thực sự giống tiểu cô nương mười tám tuổi hoa. Nay tình cảnh đặc thù, Diêu Côn cũng

không dám quấy rầy nhiều, chỉ biểu đạt ý chúc mừng, còn nói mình đã kể

hết mọi chuyện lớn nhỏ xảy ra trong thành Trung Lan với Long tướng quân

rồi, ý của Long tướng quân là tạm thời không thể gột rửa sạch hiềm nghi

của ông ta được, phải tìm bằng chứng manh mối mới có thể phản bác tố

cáo. Nhưng vụ án vu oan mưu hại Bạch đại nhân quá qua loa, ắt sẽ có cách xử lý, bảo ông ta đừng nóng lòng, đã phái người đi canh giữ an nguy của người nhà ông ta rồi, Tiền Thế Tân kia cũng không dám làm gì quá trớn

cả.



Diêu Côn bảo: “Tướng quân nói, Long Đại ta còn chưa chết, Tiền

Thế Tân hắn mà không giữ đường sống cho mình thì chính là hắn muốn

chết.” Lúc Diêu Côn nói lời này, vô cùng cảm khái, Long tướng nói chuyện lúc nào cũng có khí phách như thế.



An Nhược Thần an ủi: “Nếu tướng quân đã nói thế thì chính là như vậy. Đại nhân chớ sốt ruột.”



Diêu Côn gật đầu, lại nói: “Ta muốn về Trung Lan, nếu tướng

quân đã ổn định được thế cục, lại nắm chắc chế ngự được Tiền Thế Tân,

thì ta muốn quay về. Trong nha môn còn có rất nhiều thuộc hạ chúc quan

của ta, có bách tính kính yêu ta, ta quay về thì mới có thể có manh mối, tìm ra chân tướng.”



An Nhược Thần không lên tiếng.



Diêu Côn dừng lại, thấy nàng không nói tiếp, chỉ đành phải nói: “Có điều Long tướng quân không đồng ý.”



Lúc này An Nhược Thần mới nói: “Tướng quân không đồng ý, ắt tự

có đạo lý của mình. Không phải vừa nãy đại nhân cũng nói đấy sao, chính

miệng tướng quân nói với đại nhân, đã phái người đi giải quyết chuyện

này rồi, đại nhân chớ sốt ruột. Tiền Thế Tân không thấy được đại nhân,

sẽ không dám làm hại người nhà đại nhân đâu, nhưng nếu đại nhân đứng

trước mặt hắn, dĩ nhiên hắn sẽ lấy điểm yếu của đại nhân để uy hiếp rồi. Đến lúc đó, đại nhân trơ mắt nhìn phu nhân công tử gặp rủi ro, hay là

nhượng bộ với Tiền Thế Tân đây?”



Diêu Côn thầm thở dài, cũng biết bất kể Long tướng quân có làm

gì, nhất định An Nhược Thần sẽ dốc toàn sức ủng hộ. Ông ta muốn nàng nói hộ mình, chỉ sợ là điều không thể. Chỉ là ông ta rất nhớ Mông Giai

Nguyệt và Diêu Văn Hải, không tài nào yên lòng nổi.



Mà lòng của Tiền Thế Tân cũng không yên được, nhưng hắn không

nhượng bộ. Dù Long Đại có tự mình đến trước mặt hắn nói, hắn cũng muốn
An Nhược Thần đỏ mặt, hai người họ từng nhắc đến chuyện khác

người này sao? Vì sao nàng không nhớ gì thế. Chẳng lẽ trước đó tướng

quân tự nhủ mà tưởng đã nói ra miệng? Nhưng giọng điệu hắn chắc chắn như thế, An Nhược Thần nghiêm túc nghi ngờ có phải mình đã quên rồi không.

Không không, đây không phải là mấu chốt. So sánh vết thương cái gì chứ,

xấu hổ quá.



“Kỳ thực sau này vẫn có rất nhiều nguy hiểm, nơi này là doanh trại, đúng là không tiện làm chuyện sinh con.” Long Đại lại nói.



An Nhược Thần cảm thấy mặt mình như muốn bốc cháy đến nơi rồi.

Tướng quân ơi, chàng lẩm bẩm thế làm gì, tự nói trong bụng là được rồi.



“Nhưng chúng ta đã là vợ chồng rồi, đêm tân hôn, nàng có trách ta không?” Long Đại hỏi.



An Nhược Thần nhắm hai mắt, nàng ngủ rồi, không nghe gì hết, thật đấy.



Nhưng bàn tay nằm dưới chăn của Long Đại đã lặng lẽ sờ đến, nắm lấy tay nàng. An Nhược Thần vừa ngạc nhiên lại xấu hổ, không kiềm được

thở hắt ra một hơi. Âm thanh rất nhỏ, nhưng trong màn đêm yên tĩnh lại

vô cùng rõ ràng.



Cũng đầy dụ dỗ.



Không lâu sau, Long Đại phóng người đến, kéo An Nhược Thần vào lòng, nhỏ giọng nói: “Vậy thì, ôm ngủ ngon vậy.”



An Nhược Thần cắn môi không dám bật ra tiếng, nàng đã mắc cỡ tới nỗi không thể động đậy rồi.



“Chỉ ôm cái thôi.” Long Đại lại nói, giọng càng nhỏ đi, tựa như thổi khí vào bên tai nàng vậy.



An Nhược Thần nhắm hai mắt rúc đầu vào lòng tướng quân, rất muốn hét to tướng quân chàng đừng giải thích nữa!



Dường như đúng là chỉ ôm thật, nhưng tim An Nhược Thần sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Đập liên tù tì như trống bỏi, thình thịch thình

thịch! Thình thịch thình thịch!



Một lúc lâu sau, An Nhược Thần bỗng ý thức được, tiếng tim đập như trống trận đấy, là của tướng quân!



“Tướng quân.” An Nhược Thần không nhịn được mà gọi hắn.



Một tiếng này, tựa như chạm phải công tắc nào đấy. Chợt Long

Đại cúi đầu hôn lên nàng. Nụ hôn triền miên đầy nhiệt tình, hệt như ngọn đuốc đốt cháy hai người.



Tay Long Đại nóng lên, vuốt ve da thịt của nàng, lúc mò đến vết sẹo thì cẩn thận sờ đi sờ lại. Hắn hôn nàng, nói vào bên tai nàng:

“Suỵt, chúng ta nhỏ giọng chút là được, có được không?”



An Nhược Thần xấu hổ tới nỗi muốn ngất đi, nàng thề, nếu tướng quân hỏi một lần nữa, nàng sẽ đáp là không được.



Có điều Long Đại không hỏi nữa, hắn thăm dò nàng, cố để mình và nàng đều nhỏ tiếng.



Theo thời cơ của hắn, theo địa điểm của hắn. Heo chó dê bò gà vịt, động phòng là quan trọng nhất.