Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 152 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Mấy ngày qua Mông Giai Nguyệt ăn không ngon miệng, ngủ không

yên giấc. Bà nghĩ hết mọi biện pháp, nhưng đều không thể thám thính được tin tức về Diêu Côn. Ông ấy sống hay chết, bây giờ đang ở đâu, bà cũng

không biết. Mà điều càng khiến bà bận tâm hơn việc Diêu Côn mất tích, ất chính là mấy ngày trước Tiền Thế Tân đã phái người đến phủ thái thú tìm Chu Vinh, dẫn hắn đến nha môn nhận thi thể, nói là ở phố Tây Hòe phát

hiện một chiếc xe ngựa trống cùng mấy thi thể nam tử. Sau khi hắn ta tra hỏi, biết được mấy nam tử đó là hộ vệ trong phủ thái thú. Bèn để Chu

Vinh đi xác nhận luôn.



Lúc quay về, sắc mặt Chu Vinh rất nặng nề, Mông Giai Nguyệt như bị ngũ lôi oanh đỉnh, lúc này mới hay, thì ra tất cả những người hộ

tống Diêu Văn Hải ngày hôm đó đã bỏ mạng.



“Bọn họ hỏi nô tài vì sao những người này lại ra khỏi phủ, làm

chuyện gì, nô tài chỉ nói không biết, không phải là chuyện do nô tài sắp xếp, cần phải về phủ hỏi phu nhân đã.” Chu Vinh nói.



Mông Giai Nguyệt không nói nổi nên câu, khiếp hồn khiếp vía chụp lấy tay Chu Vinh.



Chu Vinh biết bà lo ngại điều gì, bèn nói: “Không thấy thi thể

của công tử đâu, cũng không có tin gì khác. Nô tài đã hỏi rồi, chỗ nha

môn chỉ nói là xe ngựa trống. Ngoài những thi thể của mấy người đó ra

thì không còn gì khác nữa.”



Mông Giai Nguyệt ngã ngồi xuống ghế, lẩm bẩm: “Là Tiền Thế Tân ư? Hắn bắt con ta đi rồi sao?”



Chu Vinh nói: “Lúc trước khi đại nhân tra án, nô tài luôn ở

cạnh phục vụ bút mực, cũng hiểu được vài cách thức. Nô tài thấy những

thi thể này đều có vết thương chồng chất, không phải chết vì một đao.

Hay nói cách khác, hẳn phải giao chiến một lúc. Như thế, ắt sẽ để lại

manh mối, dù không có ai thấy, nhưng nếu đã đả thương thì sẽ có dấu vết, binh khí, số người, cưỡi ngựa, lái xe, dùng kiệu vân vân. Nhưng nô tài

đã hỏi kỹ vụ án, nha lại đều nói không biết, nô tài muốn xem án lục thì

bọn họ lại không cho. Nô tài muốn gặp Tiền đại nhân một lần, nhưng lại

nói Tiền đại nhân rất bận không có thì giờ. Nô tài đi tìm quận thừa đại

nhân tính hỏi thăm, nhưng tất cả đều thoái thác bảo không biết gì.”



Mông Giai Nguyệt đỏ mắt cắn răng: “Nay đại nhân không có ở đây, xưa chẳng bằng giờ, vào thời khắc quan trọng này, người Tiền Thế Tân

dám dùng thì ắt hẳn đều là kẻ biết nghe lời.”



“Phu nhân.” Chu Vinh nói: “Nếu Tiền đại nhân bắt công tử đi,

lấy đó lợi dụng chúng ta, như thế hắn để nô tài đi nhận thi thể, chính

là muốn nói cho phu nhân biết, công tử đang ở trong tay hắn.”



Mông Giai Nguyệt nhắm mắt, hoảng hồn khiếp vía, “Kết quả hắn nói sao?”



Chu Vinh không nói, vì hắn cũng không biết.



Mông Giai Nguyệt im lặng một hồi, sau đó dặn dò Chu Vinh: “Để

vệ binh bên ngoài chuyển lời đến Tiền đại nhân, cứ bảo ta muốn gặp hắn.”



Bà cho hắn ta cơ hội nói điều kiện. Chỉ cần con trai bà bình an, phu quân bà bình an, thì là gì cũng được.



Lời đã chuyển, nhưng vẫn không có thư hồi âm. Ngày ngày Chu

Vinh đều thúc giục hỏi, nhưng vệ binh chỉ nói là Tiền đại nhân bận rộn,

lúc nào rảnh sẽ tự sắp xếp gặp mặt phu nhân. Nhưng lần đợi này, đợi liền mấy ngày.



Càng đợi thì Mông Giai Nguyệt càng đau khổ. Bà nghĩ ra đủ mọi

khả năng, đoán yêu cầu của Tiền Thế Tân là gì, rồi theo thời gian trôi

đi, bà cảm thấy chuyện mình có thể đồng ý càng ngày càng nhiều. Chỉ cần

cho bà một tin tức xác thực, nói cho bà biết an nguy của phu nhân và con trai, bà nguyện dâng cả sinh mạng.



Ngay vào lúc Mông Giai Nguyệt không chịu nổi nữa, thì Tiền Thế Tân đến. Không chỉ Tiền Thế Tân, mà đi cùng còn có cả Tưởng Tùng.



Mông Giai Nguyệt vô cùng ngạc nhiên.



Tiền Thế Tân đến cũng không phải để đưa ra điều kiện với bà, mà là cho bà hay Long tướng quân đã đại thắng nơi tiền tuyến, nghe tin

Bạch Anh đại nhân bị đâm, đã tạm giam thái thú đại nhân ở doanh trại

ngoài tiền tuyến, xử lý thế nào thì phải đợi ý của Long tướng quân. Nay
Mông Giai Nguyệt cũng là người thông minh, bà hiểu ngay. Nên mới có kết quả cùng chung cai quản này.



Cổ Văn Đạt lại nói: “Trong tay Tiền đại nhân cần có con tin,

nhưng An cô nương không ở đây, thái thú đại nhân không ở đây, Lư Chính

lại rơi vào tay tướng quân, áp lực của hắn còn lớn hơn cả phu nhân.”



“Con trai ta đang ở trong tay hắn.” Mông Giai Nguyệt nói.



“Là cỗ xe ngựa bị cướp đó ư?” Cổ Văn Đạt hỏi.



Quả nhiên hắn biết, Mông Giai Nguyệt vội gật đầu, thuật lại chuyện một lần nữa.



Cổ Văn Đạt bảo: “Nghe phu nhân nói thế, ta lại không cảm thấy

công tử đang ở trong tay Tiền đại nhân. Hắn để Chu quản sự đến nhận thi

thể, hẳn là muốn để phu nhân cảm thấy công tử bị hắn bắt đi, nhưng nếu

muốn đạt đến mục đích đó thì cứ đưa án lục cho Chu quản sự xem, như vậy

sẽ chắc chắn hơn. Nhưng hắn không làm thế, vì nhất định trong án lục có

ghi cái gì đó khác, mà thứ ‘khác’ ấy sẽ khiến phu nhân hiểu lầm công tử

không ở trong tay hắn, đó không phải điều hắn hy vọng.”



Mông Giai Nguyệt ngẩn ra.



Cổ Văn Đạt sờ cằm: “Thật ra hắn ngụy tạo án lục để Chu quản sự

xem cũng được, chỉ là chuyện nhỏ. Có điều hắn cảm thấy không cần thiết.

Chỉ cần Chu quản sự quay về báo lại, Phu nhân sẽ sốt ruột cấp tốc muốn

gặp hắn, để hắn cảm thấy chuyện đã hoàn thành. Mẹ con tình sâu, huống hồ còn không rõ tung tích sống chết của thái thú đại nhân, Tiền đại nhân

đoán đúng tâm trạng của phu nhân, lần lữa phu nhân mấy ngày, nhất định

phu nhân sẽ để hắn quyền đòi hỏi.”



Mông Giai Nguyệt cắn răng, đúng là như thế, đúng là bà định

đồng ý với mọi yêu cầu của Tiền Thế Tân. Bà vội nói: “Vậy tung tích của

con trai ta, Cổ đại nhân có thể tìm giúp một tay không?”



Cổ Văn Đạt vội nói: “Dĩ nhiên rồi. Chuyện phu nhân nhờ, nhất

định ta sẽ dốc hết sức. Chẳng qua còn cần phu nhân giúp, cứ giả vờ không biết gì trước mặt Tiền đại nhân, nghe theo yêu cầu của hắn.”



Mông Giai Nguyệt vội gật đầu. Biết được điều Tiền Thế Tân muốn, không chừng có thể suy ra được vài manh mối.



Lúc này Lục đại nương nói xen vào: “Tôi cảm thấy Cổ đại nhân

nói rất có lý. Nên phu nhân cứ tỏ vẻ nghi ngờ đi. Nếu lúc trước Tiền đại nhân sơ suất, vậy thì bây giờ vì để phu nhân trúng kế, không chừng

giống lời Cổ đại nhân nói có khi, ngụy tạo một phần án lục giả. Bọn họ

làm quan đều cảm thấy đây chỉ là chuyện nhỏ, rất xem thường.”



Cổ Văn Đạt cứng mặt, Lục đại nương bà ám chỉ hơi bị rộng rồi đấy.



Lục đại nương nói tiếp: “Phu nhân lấy được án lục giả thì sẽ

tin là thật, nghe theo yêu cầu của Tiền đại nhân. Nhưng lúc này trên tay phu nhân đã có tội chứng của Tiền đại nhân. Giấy trắng mực đen, đấy là

vật chứng. Còn nữa, nhất định Tiền đại nhân sẽ không tự viết án lục giả

mà sẽ để người khác làm, đó chính là nhân chứng.”



Mông Giai Nguyệt chấn động, ra sức gật đầu. Cổ Văn Đạt nhìn

thẳng vào mắt Lục đại nương mà muốn sùng bái, khó trách cô nương nói nếu nàng không có ở đây, nhất định phải tìm được “Điền lão gia”, đây là

người giúp đỡ quan trọng, quả nhiên là nhân tài.



Lục đại nương lại nói: “Phu nhân chớ sợ, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định có thể vạch trần âm mưu của bọn chúng. Tiền đại nhân cho rằng toàn bộ nha môn Bình Nam đều là trợ thủ của hắn, nhưng lại quên

mất, vẫn còn bách tính toàn Bình Nam này.”



Cổ Văn Đạt rất muốn hỏi Lục đại nương, có phải đang kỳ thị quan phủ đấy không, rõ ràng bây giờ chủ lực chống địch chính là quân đội do

Long đại tướng quân bọn họ dẫn đầu mà. Thôi được rồi, vẫn không nên đắc

tội với Lục đại nương. Người ta có bách tính toàn Bình Nam làm chỗ dựa

mà.