Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 154 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Sống lưng Tiền Thế Tân lạnh run, cứng đờ người chôn chân tại chỗ.



Tịnh Duyên sư thái nói: “Ngươi ngồi đi, ta có lời muốn nói.”



Tiền Thế Tân không dám không ngồi. Ngồi trước mặt Tịnh Duyên sư thái chính là ngồi đối diện với đầu lâu của Lục Ba. Tiền Thế Tân không

dám nói nhiều câu nào, ngoan ngoãn ngồi xuống.



Tịnh Duyên sư thái nhìn Tiền Thế Tân, mặt không chút cảm xúc,

nói: “Hắn khá cơ trí đấy, ta phải theo dõi hắn hai ngày mới bắt được.”



Tiền Thế Tân thấy khen Lục Ba như thế chẳng vui tí nào. Tính

toàn ngày giờ, hẳn khi Lục Ba ra khỏi thành hỏi dò Lư Chính tình hình

đuổi bắt An Nhược Thần thì bị Tịnh Duyên sư thái chặn lại. Bà ta không

để Lục Ba về thành, lại còn giết sạch đám thuộc hạ kia của hắn?



“Đúng là rất mấy thời gian. Chúng nhiều người, lại ẩn nấp chạy

trốn trong núi, không dễ gì tìm được.” Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói, cứ như việc hai ngày truy kích không ngủ không nghỉ không ăn không uống chẳng là gì cả, “Ta cho ngươi biết những việc này, là muốn để ngươi

biết, nếu ta muốn giết ai thì nhất định có thể giết chết, trừ khi ta

chết.”



Tiền Thế Tân không lên tiếng, hắn đoán lần này Tịnh Duyên sư

thái đến không phải là để giết mình, nếu không đã không phí thời gian

nói mấy lời này với hắn rồi.



Quả nhiên, Tịnh Duyên sư thái mở miệng: “Ta có mấy yêu cầu.”



Tiền Thế Tân dùng đầu ngón tay đâm vào lòng bàn tay, che giấu

sự căng thẳng, hắn đợi Tịnh Duyên sư thái nói tiếp, nhưng Tịnh Duyên sư

thái lại chỉ lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm. Thế là Tiền Thế Tân hắng

giọng, trả lời: “Mời sư thái nói.”



Lúc này Tịnh Duyên sư thái mới lên tiếng: “Thứ nhất, không được động vào một cọng tóc của Tứ nha đầu An gia. Gỡ lệnh truy nã, bảo đám

quân lính nha sai kia của ngươi không được phép tìm con bé nữa. Cũng

phải quản chặt lão cha cầm thú kia của ngươi nữa, lão ta mà dám động đến An Nhược Phương một đầu ngón tay, ta sẽ chặt hai đầu ngón tay của

ngươi.”



Tiền Thế Tân nói: “Cha ta đang ở trong ngục, dĩ nhiên sẽ không

làm được gì rồi. Tìm An tứ cô nương cũng là vì để cho người nhà cô bé

một câu trả lời, muốn để cả nhà bọn họ được đoàn tụ.”



“Cấm giải thích cấm cãi, ta không có kiên nhẫn. Ngươi chỉ việc đồng ý được hoặc không được.”



“Được.” Tiền Thế Tân vội đáp.



“Thứ hai, nói cho ta biết mẹ An Nhược Phương chết thế nào.”



Tiền Thế Tân ngẩn người, yêu cầu này là có ý gì?



“Chớ nói láo, chớ giải thích, chớ kéo dài.” Tịnh Duyên lạt lùng nói.



Tiền Thế Tân vội kể lại chuyện Đoàn Thị muốn hạ độc hại An Chi

Phủ kết quả dưới cơn tức giận An Chi Phủ đã giết chết Đoàn Thị. Chuyện

này không chút nói láo, có điều tâm tư muốn giam lỏng khống chế Đoàn Thị để dụ An Nhược Phương và Tịnh Duyên sư thái của hắn trước đấy, cũng

không nhất thiết phải nói ra.



Tịnh Duyên không hỏi lại nữa, tựa hồ bà thật sự chhir muốn biết nguyên nhân cái chết của Đoàn Thị, còn những việc khác thì chẳng màng

để ý. Tiền Thế Tân thoáng yên lòng. Cô tử này thích giết người, nhưng có lẽ tâm tư không vòng vèo đến thế.



“Thứ ba.” Tịnh Duyên sư thái nói: “Ngươi phải điều tra một chuyện thay ta.”



“Con gái ta, chết sáu năm trước. Huy vương biết chân tướng. Lúc ngươi gặp hắn thì hỏi thử xem, chuyện con gái ta bị ép buộc, rốt cuộc
người xa lạ, cũng không thích có người nghe lén. Huynh về phòng trước

đi, lát nữa ta sẽ đi tìm huynh.”



Diêu Văn Hải cau may rồi đáp: “Được.” Sau đó dùng khẩu hình

miệng hỏi nàng: “Có bị nguy hiểm không?” Lại dùng tay xoẹt qua cổ, tỏ ý

có cần mình cứu nàng không.



An Nhược Phương nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của cậu, bật

cười: “Không có chuyện gì cả, là ân nhân cứu mạng của ta. Lát nữa ta sẽ

đi tìm huynh.”



Diêu Văn Hải gật đầu, quay về phòng. Cậu mở cửa ra, đặt đôi đũa cậu đã lén giấu vót nhọn vào trong tay áo, rồi cầm côn gỗ trong tay.

Đợi một lúc lâu, vẫn chưa thấy An Nhược Phương đến, không nhịn được đi

nhìn xem sao. Ai ngờ lại thấy An Nhược Phương đỏ mắt ngồi trong phòng.

Diêu Văn Hải nhìn quanh bốn phía, trong viện tử hay trong phòng đều

không có người khác.



“Ân nhân cứu mạng của cô nói gì?”



Nửa ngày sau An Nhược Phương mới như hoàn hồn, nói: “Bà ấy nói

đã nghĩ ra cách để quan phủ không truy nã ta nữa rồi. Nhưng bà có rắc

rối, làm liên lụy đến ta, nên tạm thời ta vẫn không thể về nhà.”



“À, ra là thế.” Diêu Văn Hải hơi buồn. Cậu cũng muốn về nhà.



“Mẫu thân ta là do cha ta giết.” An Nhược Phương lại thốt lên một câu.



Diêu Văn Hải há to miệng, không biết nên nói gì cho phải.



An Nhược Phương không nói. Trên thực tế, Tịnh Duyên còn hỏi nàng, có cần bà ấy giết chết An Chi Phủ báo thù thay nàng không.



Diêu Văn Hải đợi cả buổi, sau đó hỏi nàng: “Vậy cô định làm thế nào?”



An Nhược Phương nói: “Ta phải về nhà. Có mấy khoản nợ, ta phải đích thân đi đòi. Người khác giúp không tính.”



Diêu Văn Hải nhìn nàng, không dám hỏi kỹ. Bỗng An Nhược Phương lại nói: “Cha huynh không sao cả, mẹ huynh cũng khỏe mạnh.”



Diêu Văn Hải chợt nhảy cẫng lên: “Cô, cô…”



An Nhược Phương gật đầu: “Ân nhân ta nói, có thế nào cũng phải

biết ta đang ở cùng ai thì mới yên tâm được. Bà ấy nghe ngóng rồi, bây

giờ tạm thời đều ổn. Đại tỷ ta cũng bình an.”



Diêu Văn Hải kích động: “Tạm thời?”



“Nhà huynh bị quan phủ bao vây, nói cha huynh giết tuần tra sứ

đại nhân ý đồ mưu phản. Mẹ huynh đưa huynh đi, có lẽ vì chuyện này.

Người vu hại cha huynh muốn bắt huynh đi, sau đó vị công tử kia lại cứu

được huynh.”



“Vì sao huynh ấy phải cứu ta?”



“Ân nhân của ta chưa nói.”



“Ân nhân của cô có thể dẫn chúng ta đi không? Ta cảm thấy ân nhân của cô đáng tin hơn ân nhân của ta.”



An Nhược Phương lắc đầu: “Bà ấy có chuyện khác phải làm. Lần

này bà ấy đến, chủ yếu là muốn nói chân tướng với ta. Bà ất nói chí ít

ta phải biết rốt cuộc mẹ ta đã chết như thế nào.”