Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 155 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Lúc Long Đại quay về thì trời đã tối khuya. Hắn đến trước
quân trướng nghe sĩ tướng báo chuyện, rồi lúc này mới về trướng ngủ của
mình. Hắn cầm trong tay một khóm hoa đặt trong bát lớn. Đây là hắn thấy ở ven đường khi đi về. Hoa nở thật đúng lúc, màu sắc rực rỡ, chỉ một đóa
nhỏ nhưng lại lớn lên thành một khóm, chập chờn trong gió, cánh hoa xòe
ra, đi lại gần còn có thể ngửi thấy hương hoa nhàn nhạt.
Long Đại không biết loài hoa này tên gì, nhưng lại khiến hắn
nhớ đến An Nhược Thần —— nếu không để ý thì rất dễ bỏ qua. Nhưng tới khi lại gần thật sự, thì sẽ phát hiện được điểm tốt đẹp.
Long Đại nhổ khóm hoa kia lên, vừa xoay người lại thì thấy vẻ
mặt kỳ quái của binh tướng đi theo, vậy là dứt khoát ra lệnh mỗi người
nhổ một bó, đưa về doanh.
“Tướng quân, mấy thứ này dùng làm gì?” Một vệ binh hỏi.
“Về nhân giống ở ngoài doanh môn.”
“Làm thật ạ?” Một người khác lại hỏi.
“Chút chuyện nhỏ nhặt này mà còn phải hỏi hả?” Long Đại nghiêm mặt nói.
Không cần phải hỏi sao? Nhưng thật sự không hiểu mà. Chúng binh tướng không hỏi nữa, lại còn lo không đủ dùng, suýt nữa đã nhổ hết hoa
trên sườn núi về rồi. Cả đám người mỗi người ôm một khóm hoa lớn, giục
ngựa tung vó quay về, vô cùng lóa mắt. Sau khi về doanh thì mọi người
tập trung hoa lại thành đống, thống nhất giâm cành nhân giống. Long Đại
ôm khóm hoa của mình bình tĩnh chạy đi. Không có bình hoa lọ hoa, bèn
tìm cái bát lớn để đặt. Xử lý quân vụ xong, lại hỏi động tĩnh hôm nay
của An Nhược Thần, sau đó cầm bát hoa quay về trướng.
Lúc đến trước trướng thì có phần ngượng ngùng, hắn nghĩ đủ lý do trong đầu, rồi lúc này mới vén rèm lên.
Đi vào nhìn quanh, lo lắng vô ích rồi. An Nhược Thần đã gục xuống bàn ngủ.
Long Đại bước đi rất khẽ, đặt nhẹ bát hoa lên bàn. Lại nhìn An
Nhược Thần, nàng vẫn chưa tỉnh. Gối lên khuỷu tay nằm nghiêng mặt, hàng
mi dài in hai hàng bóng mờ cong cong lên mặt, chiếc mũi xinh xắn cùng bờ môi non mềm, có phần tú lệ yểu điệu.
Long Đại biết nàng nhăn mũi làm mặt quỷ có dáng vẻ thế nào,
biết nàng cong khóe môi cười có dáng vẻ thế nào, dáng dấp yếu đuối mảnh
mai có dáng vẻ thế nào, nhưng hắn biết kỳ thực nàng không hề yếu đuối.
Long Đại không kìm được cúi đầu nhẹ hôn lên trán nàng. Hắn còn
biết ôm nàng là cảm giác gì, biết đôi môi nàng rất mềm, biết dáng vẻ lúc nàng cắn môi rất đáng yêu, còn biết khi nàng xấu hổ nhắm hai mắt thì
hàng mi sẽ run rẩy. Đúng rồi, hắn còn biết tướng ngủ của nàng rất xấu,
nửa đêm hay đạp người, hắn lên án nàng bạo hành, nàng lại không tin,
cuối cùng miễn cưỡng nghĩ ra một lý do, nói có lẽ mình không quen ngủ
chung với người ngoài.
Đây có thể là chuyện không quen được sao? Long Đại lại hôn lên
trán nàng. Hắn cũng chỉ mới tập chung chăn gối với người ta, thế nhưng
đâu có đạp nàng. Được rồi, may mà hắn không có tật xấu đẩy người đạp
người trong mơ, nếu không đá đau nàng thì chẳng ai bồi thường được hắn
một cô nương đáng yêu như thế này cả.
Càng nhìn càng yêu thích, lại còn chưa tỉnh. Long Đại nhìn
gương mặt say giấc của An Nhược Thần, bỗng giật mình, ngắt hai bông hóa
xuống, nhẹ nhàng cài lên tóc nàng. Thật đẹp. Lại hái mấy bông nữa cài
lên. Phản chiếu như thế càng tôn lên gương mặt thanh tú. Đáng tiếc nửa
bên đầu kia bị đè mất rồi, Long Đại vừa nghĩ ngợi vừa tiếp tục cài hoa
lên đầu An Nhược Thần, vô tình cài hơn nhiều, đang định gỡ mấy bông
xuống điều chỉnh lại, thì đột nhiên An Nhược Thần cử động.
Long Đại vội vã chắp tay sau lưng đầy nghiêm túc, khẽ ho mấy
tiếng, An Nhược Thần mở mắt ra, thấy rõ người trước mắt thì ngạc nhiên
vui mừng kêu lên: “Tướng quân, chàng về rồi.”
“Ừ.” Long Đại nghiêm túc, “Nghe nói nàng ăn tối rất ít.”
An Nhược Thần dụi mắt, vừa thức giấc nên giọng rất êm: “Em đang đợi tướng quân mà, ngộ nhỡ tướng quân về mà chưa dùng cơm, em sẽ ăn
cùng tướng quân.”
Long Đại bật cười bóp lấy mặt nàng, mặt của nương tử nhà mình
dễ bóp quá. “Ta ăn cơm rồi. Nàng đói không? Ta để bọn họ chuẩn bị ít
thứ.”
An Nhược Thần vội lắc đầu, còn đang trong quân doanh, không thể để quân gia trễ nãi chính sự được. “Tướng quân, em có chuyện muốn
thương lượng với chàng.” An Nhược Thần kéo Long Đại ngồi xuống.
“Ừ.” Long Đại ngồi xuống, hắn biết hôm nay An Nhược Thần đi gặp Lư Chính, hắn còn nghĩ phải uyển chuyển phê bình nàng thế nào, nhưng
giờ nàng tự nói ra rồi, rất đúng lúc.
Quả nhiên An Nhược Thần nói chuyện đi gặp Lư Chính. Nàng kể lại hết chuyện mình nói với Lư Chính, rồi những chuyện Lư Chính giao phó
nàng. Cuối cùng bảo: “Tướng quân, chàng nói đã phái Tưởng tướng quân về
thành Trung Lan chủ quản, vậy có phải nguy hiểm đã qua, em có thể về rồi không? Ở đó còn rất nhiều chuyện phải làm, em muốn về.”
“Phải làm chuyện gì cơ?”
“Lo liệu hậu sự cho Điền đại ca, sửa tội cho Lý trưởng sử, hành tung an nguy của Lục đại nương, còn cả đón tứ muội về nữa, hơn nữa độc
của nhị muội em, dù sao cũng phải tìm thuốc giải. Nếu thật sự có thuốc
đó, mà Lư Chính không đem theo bên người thì nhất định là đang ở trong
thành Trung Lan rồi. Còn cả Lục Ba mà Lư Chính nói đến đó, cũng phải
điều tra xem sao.”
“Vì sao cứ phải là nàng đu thăm dò?” Long Đại hỏi lại.
An Nhược Thần há miệng, không đáp được.
Long Đại lại nói: “Nếu là lúc trước khi ta vừa cứu nàng, hỏi
ngọc thạch, tỏ lòng cảm kích đồng minh. Tiệc tan, y định về phòng thì
lại thấy Tào Nhất Hàm đến. Y giật mình, cứ tưởng Tào Nhất Hàm đã sớm đi
chung cùng Hoắc Minh Thiện.
Tào Nhất Hàm đem thư do đích thân Hoắc Minh Thiện viết, nói tất cả đều là âm mưu của Huy vương. Ngự giá thân chinh cũng là trúng quỷ kế của Huy vương. Tào Nhất Hàm nói mình trải qua biết bao trắc trở mới gặp được hoàng thượng, khắp nơi đều là tai mắt của Huy vương, không thể xem thường.
Đức Chiêu đế đọc thư xong, lâm vào trầm tư. Nỗi đau do tin tức
Hoắc Minh Thiện chết đã sớm trôi đi, nay chỉ còn lại những suy nghĩ cặn
kẽ về việc dạy dỗ khi ngài ấy còn sống. Huy vương muốn đoạt vị, sợ danh
bất chính ngôn bất thuận, lại rơi vào tình cảnh chúng thần chinh phạt
của năm năm trước, thế nên mới dụ y ra khỏi hoàng cung, động thủ ở bên
ngoài? Cho y cái mỹ danh chết trên sa trường ư? Y vừa chết, hoàng nhi
của y còn bé, dĩ nhiên hoàng quyền tự động rơi vào tay hoàng thúc rồi.
“Nhưng ta đã đi đến bước này rồi, làm sao để quay đầu?” Đức
Chiêu đế hỏi Tào Nhất Hàm, “Sáu nghìn tướng sĩ nơi tiền tuyến rơi vào
tay Đại Tiêu, ta bỏ mặc không để ý đến họ, làm thế nào quay đầu?”
“Hoàng thượng.” Tào Nhất Hàm chuyển lại lời dặn của Tạ Cương:
“Hoàng thượng có thể hạ lệnh cho đại quân tiếp tục tiến về phía trước,
sai người cải trang thành hoàng thượng tiếp tục theo quân đồng hành. Còn hoàng thượng sẽ theo bọn hạ quan lặng lẽ đi đường khác đến dốc Thạch
Linh. Long Đằng tướng quân hy vọng có thể diện kiến hoàng thượng.”
Đức Chiêu đế quát hắn: “Bọn hạ quan? Các ngươi là những người nào?”
Tào Nhất Hàm do dự nhưng rồi vẫn nói thẳng, là Long Đằng đại
tướng quân Đại Tiêu phái người đến, sẵn lòng hộ tống hoàng thượng đến
dốc Thạch Linh. Đức Chiêu đế nhất thời giận dữ. Y đường đường là hoàng
đế Nam Tần, vậy mà phải cấu kết với tướng địch, tự mình rời quân sao?
Tin này mà truyền đi, chẳng cần đến Huy vương phái người giết y, mà quân dân thần cũng muốn chinh phạt hắn rồi. Lúc này Đức Chiêu đế quát lên,
bên người y có đại quân ba mươi nghìn người, nếu Long Đằng kia muốn gặp
nhau, thì hãy gặp trên trận tiền dốc Thạch Linh.
“Nể mặt Hoắc tiên sinh nên ta không giết ngươi. Nhưng ngươi
cũng đừng xuất hiện trước mặt ta thêm lần nào nữa.” Đức Chiêu đế đuổi
Tào Nhất Hàm ra ngoài. Sau đó cho gọi tả hữu thái giám và vệ binh đến
hỏi, nhưng không ai phát hiện được Tào Nhất Hàm tiến vào thế nào.
Đức Chiêu đế cầm thư của Hoắc Minh Thiện, đến tận khi gần sáng y mới ngủ được. Gần trưa ngày hôm sau, khi mọi người tỉnh lại sau cơn say tối qua, định triệu tập đội ngũ tiếp tục lên đường, thì khi ấy mới phát hiện ra đội vệ binh của Đức Chiêu đế đã chết hết. Nhất thời Đức Chiêu
đế nhớ đến Tào Nhất Hàm âm thầm đi vào, nhưng tướng quân Nhậm Trọng Sơn
dẫn đầu đội ngũ bảo vệ y dọc đường lại gây rối với sứ đoàn Đông Lăng,
hắn ta nghi ngờ đêm qua thấy có người của sứ đoàn Đông Lăng len lén đuổi rượu. Dĩ nhiên sứ đoàn Đông Lăng không nhận, hỏi ngược lại Nam Tần có ý gì. Sau mấy hồi cãi vã, Nhậm Trọng Sơn rút kiếm mặt đối mặt, vừa hô to
bảo vệ hoàng thượng, vừa chém binh tướng của đoàn sứ thần Đông Lăng.
Bộ hạ của Nhậm Trọng Sơn vây quanh Đức Chiêu đế, đến lúc này
Đức Chiêu đế mới đột nhiên hiểu ra ý của Tào Nhất Hàm. Đúng là Huy vương muốn đưa y vào chỗ chết, nhưng người ta không hề nói sẽ đến sa trường
nơi biên giới mới nhân lúc loạn lạc mà giết y.
Mà bây giờ chính là thời điểm! Lại còn là chính binh tướng Nam Tần hắn!
Đức Chiêu đế quát lui những kẻ đó, thế nhưng rõ ràng chúng chỉ
nghe lệnh của Nhậm Trọng Sơn. Bên cạnh Đức Chiêu đế vẫn còn vệ binh và
đám công công trung thanh, nhưng nào phải đối thủ. Lúc này Tào Nhất Hàm
xuất hiện lần nữa, dẫn theo binh tướng địch quốc.
“Hoàng thượng.” Tiếng kêu gào của Tào Nhất Hàm làm Đức Chiêu đế bừng tỉnh, hoặc giả là bị lạnh mà tỉnh. Y đang ngủ trên miền đồi núi ư?
“Đừng gọi là hoàng thượng.” Tạ Cương lại nhảy ra. Ném tới hai
bộ quần áo. Đức Chiêu đế vẫn còn đang sững sờ, Tào Nhất Hàm nhanh tay
nhanh chân thay quần áo giúp t. “Hoàng, công tử, chúng ta phải nhanh
hơn. Nếu bọn chúng vớt được thi thể thì sẽ biết không phải là ngài.”
“Chúng ta đi đâu đây?” Cuối cùng Đức Chiêu đế cũng mở miệng, hắn phát hiện giọng mình khản đặc.
“Dốc Thạch Linh, gặp Long tướng quân.” Tạ Cương đáp.
“Đi thế nào?”
“Trước khi tìm được ngựa thì đi bộ.” Tạ Cương đáp. Ngựa của bọn họ con thì chạy con thì chết, vẫn là hai chân đáng tin nhất.
Đức Chiêu đế vừa mệt vừa khát, dốc Thạch Linh ư, xa như thế, mà đằng sau lại có truy binh. Đi bộ, trả lời hay thật đấy.
“Hoàng thượng.” Tào Nhất Hàm la lên.
“Đừng gọi là hoàng thượng.” Tạ Cương lại quát, “Nếu không sửa được ta sẽ đánh ngươi.”
Tào Nhất Hàm dẩu môi: “Hoàng công tử, Hoắc tiên sinh tin tưởng Long tướng quân, chúng ta cũng tin tưởng ngài ấy đi.”
Tạ Cương nhìn bốn phía, có một thuộc hạ nhảy ra ra dấu với hắn. Tạ Cương chôn kỹ quần áo của Đức Chiêu đế và Tào Nhất Hàm, rồi nói với
họ: “Đi.”
Tào Nhất Hàm đã mệt lắm rồi, nhưng vẫn cố xốc lấy tinh thần đỡ
Đức Chiêu đế, bước nông bước sâu đi theo Tạ Cương, chạy về con đường
phía trước. Hai bên đường lui lại nhảy ra ba người, che chở ba hướng cho bọn họ, cũng cùng nhau tiến về phía dốc Thạch Linh.
“Hoàng thượng, cố lên nào. Ối chao, đừng đánh ta.” Tào Nhất Hàm rất oan ức.
Qua một lúc lâu sau, “Hoàng thượng, đi không xa nữa là có thể nghỉ ngơi được rồi. Ối.” Đầu Tào Nhất Hàm lại bị Tạ Cương vỗ.
Chưa tới một hồi, “Hoàng thượng… Công… Oái, lại bị đánh rồi.
Không phải đã sửa rồi sao.” Tào Nhất Hàm mệt gần chết, uất ức đến nỗi òa khóc lớn, “Hoàng thượng ơi hắn đánh hạ quan, hoàng thượng hắn tìm hạ
quan, hu hu…” Vừa khóc vừa kéo Đức Chiêu đế chạy đi.
Đức Chiêu đế xanh xao mặt mày, nếu không phải do hết sức nói
chuyện, thì thật sự rất muốn cầu Tạ Cương đánh Tào Nhất Hàm cho tới khi
nín khóc thì thôi, ồn ào quá đi mất, làm người ta chẳng tài nào phấn
khởi nổi.