Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 156 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Tin Điền Khánh qua đời đã truyền về thành Trung Lan. Toàn thể mọi người trong lầu Tử Vân đều đau buồn xot xa, Tưởng Tùng hạ lệnh, để

một toán binh sĩ lên Tú sơn tìm thi thể của hắn.



Lệnh truy nã có liên quan đến Lục đại nương đã được giải trừ,

nhưng Lục đại nương không về lầu Tử Vân, bà bày tỏ nguyện vọng muốn giúp Mông Giai Nguyệt đối phó với Tiền Thế Tân, nhưng phủ thái thú bị bao

vây, bà không thể ra vào thường xuyên được, chỉ khiến người ta càng thêm hiểu lầm, thế là vẫn lấy thân phận nữ hầu ở lại trong phủ thái thú. Lúc trước Tiền Thế Tân mới điều tra trong phủ một phen, giờ nấp ở đây, trái lại càng dễ giấu hành tung hơn.



Mà lúc này đây Mông Giai Nguyệt lại cần giúp sức nhất, thế nên

cũng đồng ý. Giờ đây ở phủ thái thú, trong thì binh sĩ của Tưởng Tùng,

ngoài thì nha sai của Tiền Thế Tân, Mông Giai Nguyệt muốn biết tin tức ở bên ngoài, thì phải dựa vào Cổ Văn Đạt và Lục đại nương.



Ngày hôm đó, Cổ Văn Đạt mượn cơ hội tuần tra phủ thái thú, nói

cho Lục đại nương biết tin tức ở dốc Thạch Linh. Nghe chuyện của Điền

Khánh, Lục đại nương thở dài một tiếng, nhờ Cổ Văn Đạt chuyển tin tử của Điền Khánh đến Tề Chinh.



“Khi còn sống Điền đại nhân rất ân cần với Tề Chinh, quan tâm như đệ đệ vậy. Tề Chinh phải biết chuyện này.”



Cổ Văn Đạt rời đi. Tề Chinh nghe tin xong thì ngây người như

phỗng, rồi sau đó cười nói: “Nói dối, Điền đại ca của ta võ nghệ cao

cường, sao có thể mất được? Huynh ấy cũng đã nói, đợi bao giờ rảnh sẽ

dạy võ cho ta. Huynh ấy còn nói, đợi ta học giỏi có bản lĩnh, khi trong

quân của tướng quân muốn chiêu mộ, huynh ấy sẽ tiến cử ta…”



Cổ Văn Đạt nhìn cậu, không biết phải an ủi thế nào. Chỉ đành

yên lặng nhìn cậu thiếu niên vừa khóc vừa cười. Tề Chinh cứ cười hoài,

đến khi không cười nổi nữa thì dựa vào tường òa khóc lớn tiếng.



Đã tìm được thi thể của Điền Khánh, mà cũng trong lần soát núi

đấy, các vệ binh còn tìm được một cỗ thi thể khác. Thi thể đã thối rữa,

không nhận ra rõ hình dáng. Nha môn tạm định là thi vô danh.



Tiền Thế Tân tìm Mông Giai Nguyệt, đưa cho bà một phần án lục. Chính là vụ án xe ngựa phủ thái thú bị chặn.



Trên án lục viết, ngoài mấy thi thể hộ vệ của phủ thái thú, ở

hiện trường còn có bốn thi thể khác, một trong số đó là giáo đầu của một võ quán trong thành Trung Lan, ba người khác thì không rõ thân phận.



Tiền Thế Tân nói: “Nha sai đã điều tra một lượt rồi, giáo đầu

kia họ Đổng tên Dũng, là cháu họ ở xa của chủ bạc Giang Hồng Thanh. Bình thường rất hay cậy mạnh với hàng xóm, nhưng mọi người đều nể mặt Giang

chủ bạc mà tha thứ cho gã. Giang chủ bạc cũng từng vì gã mà phải giải

quyết không ít phiền hà. Hai người rất hay lui tới với nhau.”



Mông Giai Nguyệt ngẩn người, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của bà, “Giang chủ bạc?”


xong bức thư kia vậy. Trái lại nội dung bức thư rất đơn giản, chính là

vào hôm Giang Hồng Thanh hành thích đó, bà lo cho an nguy của con trai

nên đã phái người đưa con đi, nhưng không ngờ nửa đường lại bị người ta

chặn xe, con trai mất tích, không biết trước sinh tử. Tiền đại nhân dốc

sức tra án, đã lấy được manh mối quan trọng. Bọn bắt cóc cùng một phe

với Giang Hồng Thanh, vậy nhất định kẻ đầu sỏ cũng cùng một người. Tiền

đại nhân sẽ cố toàn lực tìm con trai, tất cả đều đã có hắn làm chủ, xin

đại nhân yên tâm.



Viết xong nét cuối cùng, Mông Giai Nguyệt không kiềm lòng nổi nữa, nước mắt trào qua lăn trên gò má, nhỏ xuống giấy hoa tiên.



Kẻ đầu sỏ cũng cùng một người. Ám chỉ này đã quá rõ ràng, chỉ thiếu nước nói con trai ngươi đang ở trong tay ta mà thôi.



Mông Giai Nguyệt muốn đưa tay giữ lấy bức thư, nhưng Tiền Thế

Tân còn mau hơn cả bà. Hắn cầm thư lên đọc kỹ một lần. Mông Giai Nguyệt

đấu tranh nói: “Đại nhân, vất vả lắm mới có cơ hội viết thư cho đại nhân nhà ta, để ta nói thêm vài lời nữa đi.”



“Được, dĩ nhiên là được rồi. Phu nhân viết đi.” Tiền Thế Tân

chỉ vào giấy viết thư trên bàn. Mông Giai Nguyệt hiểu ra, ý là để bà

viết tờ khác. Như thế thì có ích gì, dù bà có viết mười tờ đi chăng nữa, hắn cũng có thể vất không gửi. Hay cho dù bà có viết tiếp trên tờ giấy

cũ, thì hắn cũng có thể vất không gửi. Hắn sẽ có cách, để con trai nằm

trong tay hắn.



Mông Giai Nguyệt không cầm được nước mắt. Bọn họ đã đoán sai

rồi. Sai cả rồi. Tiền Thế Tân mãi không đưa án lục không phải vì án lục

có vấn đề, mà vì án lục là bằng chứng, một khi hắn lấy ra, thì ấy chính

là giới hạn “ngươi phải nghe lời”.



Mông Giai Nguyệt lau nước mắt, gượng cười nói: “Đã để đại nhân

chê cười rồi. Đúng là trong lòng ta rất rất nhớ đại nhân nhà mình. Có

thể viết thư cho ông ấy, ta rất vui.” Mông Giai Nguyệt viết đại thêm vài câu, chính là bảo Diêu Côn phải chăm sóc bản thân thật tốt, vân vân, bà nói bà và con trai cũng đang bình yên, để Diêu Côn nhất định phải yên

tâm.



Tiền Thế Tân cũng cầm đi luôn tờ giấy này, hắn đáp nhất định sẽ đưa đến cho Diêu Côn. Mông Giai Nguyệt nhân cơ hội nói muốn xem lại án

lục kia, Lục đại nương liền cho bà xem một lần. Mông Giai Nguyệt ghi nhớ kỹ từng con chữ trong đó, nhất là tên của nha sai phụ trách và văn thư

tiên sinh.



Không thể buông bỏ, cũng không khuất phục. Bà tự nhủ.



Mông Giai Nguyệt trả án lục lại cho Tiền Thế Tân, trong hốc mắt vẫn còn ngấn lệ, nhưng mỉm cười nói: “Vậy mọi việc kính nhờ Tiền đại

nhân.”