Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 157 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Tiền Thế Tân và Cổ Văn Đạt trước sau gửi thư đến doanh trại sông Tứ Hạ, theo thư đến, còn có cả Chiến Cổ.
Từ sau lần đó An Nhược Thần không đi gặp Lư Chính nữa, nàng cảm thấy Long Đại nói rất có lý. Nàng bình tĩnh lại, còn nghiêm túc thỉnh
giáo Long Đại, phu nhân tướng quân thì có thể làm gì ở trong quân doanh. Câu này được hỏi ngay khi tướng quân đại nhân vừa làm chuyện quan trọng với phu nhân nhà mình xong, đang thỏa mãn hài lòng, ôm phu nhân nhà
mình mơ màng ngủ, nghe hỏi thế thì liền nhướn chân mày, cong môi nói:
“Nàng có thể đọc sách này. Trong quân doanh chúng ta cũng có sách vở. Ví dụ như binh thư, lại ví dụ như…” Hắn cố ý kéo dài âm cuối, nói: “À, mà
hình như cũng chỉ có mỗi binh thư là đọc được.”
An Nhược Thần cảnh giác nhìn đôi mắt lóa sáng của tướng quân,
nhất định trong lời này có chứa thâm ý, “À, vậy tướng quân mượn cho em
mấy cuốn binh thư đi.”
Long Đại không nói nổi. An Nhược Thần lại còn đáp câu cám ơn đầy ngọt ngào, rồi sau đó ngủ mất.
Hoàn toàn chẳng tò mò gì với các loại sách khác sao? Ngày hôm
sau Long Đại dậy sớm đưa hai cuốn binh thư cho phu nhân nhà mình thật.
Kết quả giữa trưa quay về, đúng là An Nhược Thần đang đọc sách, hơn nữa
còn rất chuyên tâm. Lại còn tìm mấy điểm chính thỉnh giáo với hắn, đòi
hắn giải thích chỗ chưa rõ.
Long Đại có phần thất vọng, sao nàng không ngại than phiền sách này đọc chán, tướng quân lấy thêm vài thứ gì đó đến xem chứ. Được rồi,
Long Đại cảm thấy không hỏi cũng được, miễn cho việc hình tượng của hắn ở trong lòng nàng không đủ oai phong chính trực.
Long Đại nghiêm túc giảng giải binh pháp cho An Nhược Thần,
trong đấy có rất nhiều câu chuyện chiến tranh, An Nhược Thần nghe mà
phấn khởi, trước khi ngủ còn xin tướng quân kể tiếp nữa. Làm Long Đại
phải thở dài: “Rốt cuộc ta cưới phu nhân gì đây?”
An Nhược Thần đứng trước vườn hoa cắt tỉa lại hoa. Mặt nàng vì
phơi nắng mà ửng đỏ. Nàng tự nói trong tâm với tướng quân rằng mình thật sự là một nương tử tốt cần cù, không chỉ cần cù mà còn thân thiện nữa.
Buổi tối phải vận động với tướng quân, ban ngày còn phải để ý đến mặt
mũi uy tín của tướng quân. Vệ binh nói với nàng, bảo là tướng quân lệnh
hái rất nhiều hoa, trồng trước cửa doanh trại.
An Nhược Thần cười đến ngốc, đáp rằng do nàng cầu tướng quân
tìm ít hoa về, nhưng đã khiến mọi người phiền hà rồi. Vệ binh đỏ mặt nói tất cả mọi người cũng nghĩ ắt hẳn phu nhân thích hoa, nên lúc này mới
đến hỏi. Nếu phu nhân thích, sau này các huynh đệ đi ngang qua chỗ nào
thấy có thì sẽ hái ít về cho phu nhân. An Nhược Thần nói cám ơn. Có thể
nói gì được nữa đây, cũng không thể nói là do tướng quân muốn hái.
Vì vậy thân là phu nhân tướng quân, nàng phải làm nhiều thêm
một chuyện ở doanh trại nữa —— trồng hoa. Trước doanh môn đã thật sự
thành vườn hoa rồi. Long Đại đi ngang qua nhìn thấy, còn cố ý lớn tiếng
nói với nàng: “Cánh tay vẫn chưa lành đâu, đừng vất vả như thế nữa.”
Mà các binh sĩ lại rất thật lòng đào càng nhiều hoa về. An
Nhược Thần vừa sửa lại vườn hoa vừa thầm than, thật ra nàng đến đây là
do chạy thoát thân, nhân tiện muốn phá giải án mật thám, chứ không phải
là đến để làm thợ chăm sóc hoa.
Đêm đến, An Nhược Thần nhìn gương mặt say ngủ điển trai của
tướng quân, thực sự rất muốn cắm mấy bông hoa lên đầu chàng. Nhưng cuối
cùng vẫn không ra tay, nàng quyết định bao giờ quay về Long phủ ở kinh
thành thì sẽ làm vậy sau. Ừm, nếu như nàng có thể theo chàng trở về
thật.
ta về đi.” Long Đại nói.
An Nhược Thần thổn thức: “Tề Chinh là một đứa trẻ ngoan, lại lanh lợi, cũng rất có nghĩa khí.”
Long Đại nói: “Đúng là bây giờ không phải thời cơ, đợi sau này
sẽ nhận cậu ta.” Long Đại nói tiếp, trong thư của Cổ Văn Đạt dùng mật
hiệu báo, hắn ta vẫn chưa tìm được chỗ ẩn thân của An Nhược Phương,
ngoài ra đợi Tưởng Tùng duỗi tay vào trong nha môn thì mới ra tay với
Tiền Bùi được, nay tạm thời chưa tìm được thời cơ thích hợp.
“Một chuyện quan trọng khác nữa, đó là con trai Diêu Côn – Diêu Văn Hải đã mất tích.”
An Nhược Thần sững sờ.
“Mông Giai Nguyệt không nói dối, Tiền Thế Tân cũng lấy đấy mà
bắt chẹt. Cổ Văn Đạt cảm thấy chưa hẳn là do Tiền Thế Tân bắt, nhưng hắn cũng không chắc chắn lắm. Dù sao hôm đó trong nha môn với trong thành
rối tung cả lên, Tiền Thế Tân đã sớm có bố trí, không phải hắn động thủ
thì là ai?”
“Ý của Tiền Thế Tân thế nào?”
“Hắn để Mông Giai Nguyệt viết thư cho Diêu Côn, ám chỉ Diêu Văn Hải ở trong tay mình.” Long Đại cầm lấy phong thư đặt trên bàn quơ quơ.
An Nhược Thần đi đến xem, phong thư được dùng đèn cầy đóng kín, sờ rất mỏng, chỉ có một hai trang giấy. “Thái thú phu nhân và thái thú
đại nhân sinh tử biệt ly, vất vả lắm mới có cơ hội viết thư giãy bày,
thế mà lại viết ít thế.”
“Bảo là bị ép viết. Vốn không có cơ hội suy nghĩ để viết.” Long Đại nói: “Tiền Thế Tân rất xảo quyệt, đẩy chuyện này lên người chủ bạc
Giang Hồng Thanh, nói vụ án bắt cóc và xúi giục ám sát Bạch đại nhân
nhất định là cùng một người làm. Hắn sẽ điều tra. Như thế vừa phủi sạch
mình, lại để Diêu Côn biết được tình cảnh của con trai ông ta. Lại chỉ
cần không ai có thể chứng minh vụ án ám sát Bạch đại nhân có liên quan
đến hắn, thì không ai chứng minh nổi là hắn bắt cóc Diêu Văn Hải.”
“Nhưng đây cũng là một cơ hội. Nếu có thể chứng minh Diêu Văn
Hải bị hắn ta bắt, vậy là có thể chứng minh hắn chính là hung thủ ám sát Bạch đại nhân.”
“Đấy cũng là chỗ lợi hại. Nếu Diêu Văn Hải vốn dĩ không ở trong tay hắn thì sao?”
An Nhược Thần ngây ra, đúng thế.
“Nếu có người cứu Diêu Văn Hải, thì trong chuyện này tình nghi
rất lớn. Nếu Diêu Văn Hải tự mình chạy trốn, Diêu Côn cũng bị tình nghi. Hắn cố ý tạo ra giả thiết con trai mất tích để gột sạch tội danh cho
mình.”
An Nhược Thần há miệng, như thế cũng được sao? Nhưng hình như cũng rất hợp lý.
“Tiền Thế Tân vừa đạt được mục đích lấy điểm yếu đe dọa người ta, lại còn đổ được bát nước bẩn đi.”
An Nhược Thần nhíu mày: “Tiền Thế Tân muốn gì, trong lòng thái thú đại nhân rất rõ.”
Muốn ông ta chết.
Long Đại nói: “Dù sao Diêu Văn Hải cũng là con trai độc nhất của ông ta, ắt hẳn Diêu Côn rất đau khổ. Chuyện này rất dễ xử lý.”