Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 158 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Long Đại và An Nhược Thần đem thư của Mông Giai Nguyệt đi gặp Diêu Côn.



Diêu Côn kích động, mở thư ra đọc. Đếm mấy hàng chữ, thấy sắc

mặt ông ta ảm đạm đi. Ông ta đọc lần nữa, không khỏi cắn siết răng, cụp

mắt khó nói. An Nhược Thần thử hỏi thăm dò: “Phu nhân nói gì vậy?”



Một lúc sau Diêu Côn mới nghẹn ngào nói: “Tên ác nhân Tiền Thế

Tân đã bắt con ta rồi.” Ông không muốn nói nhiều, chỉ đưa thư đến.



An Nhược Thần nhận lấy đọc, đúng là giống tình hình Cổ Văn Đạt

báo lại. Nàng nhìn Long Đại, Long Đại gật đầu với nàng. Thế là An Nhược

Thần trả lại thư, nói với Diêu Côn: “Giờ Lục đại nương đang ở bên cạnh

phu nhân phối hợp, bà ấy nhờ Cổ đại nhân gửi tin đến, nói chuyện Tiền

Thế Tân bắt lệnh công tử khá khả nghi.”



Diêu Côn ngẩng đầu hỏi: “Là khả nghi gì?”



“Việc này thì, trong thư không nói rõ, có điều nếu đã nói có khả nghi, thì sẽ cần thì giờ kiểm tra thực hư.”



“Con trai ta mất tích là thật sao?”



“Vâng.” An Nhược Thần thở dài.



“Như vậy không phải Tiền Thế Tân thì là ai? Nếu phu nhân ta đã

viết thư này, ấy chắc hẳn cũng bị Tiền Thế Tân đe dọa, phải nghe theo ý

hắn ta. Bà ấy không phải người yếu lòng, nếu không phải ta đang gặp nguy hiểm, thì sao bà ấy có thể như vậy?”



An Nhược Thần không phản bác được, đây đúng là sự thật, cũng

đúng là không ai có thể khẳng định chắc nịch Diêu Văn Hải không ở trong

tay Tiền Thế Tân.



“Đại nhân có tính toán gì không?” An Nhược Thần hỏi.



Mãi lâu sau Diêu Côn vẫn không đáp. An Nhược Thần định an ủi

ông ta, nói: “Lúc trước tứ muội ta mất tích, ta cũng cho rằng rơi vào

tay mật thám, nhưng cuối cùng muội ấy được trời cao phù hộ, gặp được

người khác. Đại nhân cũng biết chuyện này đấy. Cho nên chuyện lệnh công

tử mất tích, đại nhân chớ hoảng hốt, nên nghĩ xem phải làm gì tiếp mới

đúng.”



Diêu Côn không đếm xỉa đến câu này của nàng, chỉ quay sang nói

với Long Đại: “Long tướng quân, xin cho ta được về thành Trung Lan, Tiền Thế Tân muốn thế nào, ta phải đối mặt nói rõ với hắn.”



Long Đại thờ ơ hỏi: “Đại nhân cảm thấy mình có thể nói gì đây?”



Diêu Côn mở miệng, cuối cùng không lên tiếng. Nếu muốn nói ý đồ của Tiền Thế Tân thì cũng chẳng khó đoán là bao. Nên thật ra ông ta

biết Tiền Thế Tân muốn gì, vấn đề chẳng qua là ở chỗ ông ta ứng phó thế

nào mà thôi. Mặt đối mặt thì có thể thế nào? Nhưng sao ông ta có thể

không về được. Ông ta phải về. Không thể để Mông Giai Nguyệt một mình

chịu đựng những điều đấy được, mọi việc phải do ông ta gánh.



Lúc này Long Đại lại nói: “Tiền Thế Tân bảo để đại nhân chết,

đại nhân muốn chết, ta không xen vào. Tiền Thế Tân nói để đại nhân nhận

tội, đại nhân chịu nuốt xuống nỗi oan hành thích Bạch đại nhân, ta cũng

không xen vào. Nhưng nếu Tiền Thế Tân để đại nhân viết bản khai bêu xấu

quân đội ta hành sự, đại nhân bằng lòng viết, thì ta không thể đồng ý

được.”


Diêu Côn nhìn lên trần nhà, nhớ lại mình từng nhìn người trẻ tuổi kia từ xa, dáng dấp khá giống phụ thân hắn. Đã đổi họ tên, lúc cười rất chất

phác.



Diêu Côn không nói gì thêm, Long Đại cũng yên lặng, trong trướng im ắng.



Qua một lúc lâu, Long Đại hỏi: “Bây giờ đại nhân đã tỉnh táo chưa?”



Diêu Côn hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn hắn: “Tướng quân, ta sẽ không bị cha con Tiền Thị uy hiếp, sai lầm phạm phải lúc trước, ta sẽ không

tái phạm. Tướng quân để ta về thành Trung Lan đi, ta phải kết thúc với

bọn chúng.”



Long Đại gật đầu: “Được, ta sẽ phái người đưa đại nhân về Trung Lan. Nhưng nơi mà đại nhân phải đi, là lầu Tử Vân. Cho dù đại nhân có

hiềm nghi ám sát Bạch đại nhân, thì trước khi chưa phá được án, phải bị

quân ta quản giam. Tạm giữ trong lầu Tử Vân, không được cho phép thì

không được gặp người ngoài. Đại nhân và Tiền Thế Tân, không thể gặp mặt, để phòng ngừa bịa đặt lời khai.”



Diêu Côn ngẩn người, không hiểu ý của Long Đại.



Long Đại nói tiếp: “Còn về vụ án lệnh công tử mất tích, nếu

Tiền đại nhân đã bảo đảm mau chóng phá án, vậy ta sẽ để Tưởng tướng quân đốc thúc, nội trong mười ngày nếu chưa phá được án thì Tiền đại nhân

phải chịu trách nhiệm, cũng chứng tỏ hắn không có năng lực tạm thời giữ

chức thái thú, Tưởng tướng quân sẽ tiếp quản. Tiền đại nhân có thể trở

về huyện Phúc An của hắn được rồi.”



Diêu Côn càng ngẩn ra. Ngươi được lắm Long Đằng, ngươi mượn cơ

hội muốn đấu với Tiền Thế Tân đến cùng phải không? Lấy mạng của con trai ông ta ra đặt giữa sao? Nếu Tiền Thế Tân không thể bàn bạc với ông ta,

lại còn bị thúc ép, đến lúc đó sát hại con trai ông ta, giao ra mấy kẻ

chết thay nói là phá được án rồi, vậy thì phải làm thế nào!



“Long tướng quân!” Diêu Côn hét lớn. Ông ta tuyệt đối không thể tuân theo.



“Diêu đại nhân.” Giọng Long Đại không lớn bằng Diêu Côn, nhưng

rất lạnh lùng, rất có cảm giác bị bức bách. “Đại nhân có thóp lớn như

thế, dù có nói dễ nghe hay quyết tâm đến đâu, ta cũng không tin được đại nhân. Đại nhân nghe rõ ta đây, bắt đầu từ bây giờ, ta dặn đại nhân làm

gì thì đại nhân phải làm nấy. Ta đã nói rồi, tình thế bây giờ, mỗi một

bước đều phải tính toán, dè dặt. Tiền Thế Tân như thế, ta cũng phải vậy. Hắn là quân cờ của người khác, ta cũng cần quân cờ. Mà đại nhân lại

đúng dịp hữu ích. Đại nhân giúp ta một tay, ta sẽ dốc sức bảo vệ toàn an nguy của cả nhà đại nhân. Giờ đây ngoại trừ ta ra, đại nhân không thể

dựa vào ai khác được. Nhưng ta cảnh báo trước, nếu đại nhân tự tiện chủ

trương, vi phạm ý của ta, bị Tiền Thế Tân để ý trước sau, phá hỏng kế

hoạch của ta, thì ta sẽ nói rõ những thủ đoạn xấu xa đấy của đại nhân

với phu nhân và đứa bé. Đại nhân cưới phu nhân mình là vì ghế thái thú,

vì áy náy đền bù, vì để làm ra hình tượng chính nhân quân tử. Đại nhân

vốn không hề có cảm tình chút gì với phu nhân, hai mươi năm qua đều là

hư tình giả ý, lừa gạt phu nhân.”



“Nói bậy!” Diêu Côn kích động nhảy cẫng lên.



Long Đại ung dung nói tiếp: “Có lẽ không đúng hoàn toàn sự

thật, nhưng ta không quan tâm rốt cuộc chân tướng đúng nhiều hay ít, hơn nữa ta còn có nhân chứng. Diêu đại nhân, đại nhân nói xem, phu nhân sẽ

tin tưởng đại nhân bao nhiêu đây?”



Diêu Côn trợn mắt nhìn Long Đại.



“Để đại nhân bị Tiền Thế Tân uy hiếp, chẳng thà để tự ta.” Long Đại bình tĩnh nói: “Diêu đại nhân, lời của ta, đại nhân đã nghe rõ

chưa?”



Dĩ nhiên Diêu Côn đã nghe rõ, ông ta khiếp sợ ra mặt, so với Tiền Thế Tân, Long Đại còn ác hơn mấy phần.