Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 161 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Ngày hôm đó Mông Giai Nguyệt lại đi gặp Diêu Côn tiếp, sau một hồi chuyện trò, bà đưa tin về cho Tiền Thế Tân.
Bà nói rằng Diêu Côn có bảo, lúc ông ấy ở doanh trại cũng không gặp được Lư Chính. Nhưng mới đầu Lư Chính bị trói bỏ đói bỏ lạnh và
dụng hình ngay trong giáo trường, nên từ xa ông ấy cũng thấy mấy lần. Lư Chính bị thương rất nặng, đang hấp hối. Sau đó ông ấy lại nghe An Nhược Thần nói, Lư Chính đã thú nhận một vài chuyện. Nhưng khi An Nhược Thần
một mình đi gặp Lư Chính, cũng bị Long tướng quân khiển trách. Rồi sau
đó, Lư Chính bị chuyển đến trong trướng, nghe nói tướng quân không dụng
hình với hắn nữa.
Tiền Thế Tân hỏi: “An Nhược Thần có nói Lư Chính thú nhận chuyện gì không?”
Mông Giai Nguyệt lộ vẻ do dự, rồi lát sau bảo: “Lư Chính nói,
Tiền đại nhân cũng là mật thám, hắn ta có nhân chứng. Chính là thuộc hạ
tên là Lục Ba ở cạnh đại nhân. Lư Chính nói đại nhân luôn để Lục Ba liên lạc với hắn. Còn nói Đường Hiên cũng là mật thám liên lạc, trước đó
nữa, còn có một vị Mẫn công tử. Nhưng những người này đều đã mất. Còn cả cô tử trong am Tịnh Tâm kia, là sát thủ trong mật thám. Đã giúp giết
không ít người. Hoắc tiên sinh là bị bà ta sát hại.”
Mông Giai Nguyệt vừa nói vừa dè dặt nhìn Tiền Thế Tân. Lúc bà
nghe những chuyện này vô cùng khiếp sợ, nhưng Diêu Côn dặn bà cứ thuật
lại nguyên câu của ông ta với Tiền Thế Tân. Vạch trần thì cứ vạch trần,
dù sao cũng chính hắn ép hỏi.
Mông Giai Nguyệt vốn tưởng Tiền Thế Tân sẽ nổi nóng, nhưng kết
quả lại không hề. Nghe xong, mặt hắn không chút thay đổi, rồi đột nhiên
cười phá lên: “Cũng thú vị quá đấy. Đúng là bên cạnh ta có một thuộc hạ
tên Lục Ba. Nhưng ta chưa bao giờ để hắn đi liên lạc với Lư Chính cả,
thậm chí ta còn không biết hắn có quen Lư Chính hay không. Kỳ lạ là, ta
để Lư Chính và Lục Ba đuổi theo Diêu đại nhân, nhưng Lục Ba đã mất tích. Hắn một đi không trở lại, cũng không biết giờ đang ở đâu.”
Mông Giai Nguyệt không lên tiếng. Bà cũng không định đối chất
với Tiền Thế Tân, Tiền Thế Tân muốn giải bày thế nào cũng chẳng liên
quan.
Tiền Thế Tân cười xong, lắc đầu ra chiều lo lắng, nói: “Lư Chính nói bậy bạ thế, rất bất lợi cho Diêu đại nhân.”
Mông Giai Nguyệt rất phối hợp đáp: “Xin Tiền đại nhân chỉ giáo.”
“Vị Mẫn công tử kia, ta từng thấy tên trên án lục, có phải đã
xuất hiện trong án tửu lâu Chiêu Phúc không? Vụ án đó là do Diêu đại
nhân thẩm vấn. Đường Hiên là mật thám, trước đó cũng là do Diêu đại nhân thả ra. Cô tử là sát thủ, còn giết Hoắc tiên sinh. Phu nhân thử nghĩ
xem, Hoắc tiên sinh chết ở phủ thái thú, hung thủ giết ngài ấy lại đi
cứu Diêu đại nhân. Chuyện này, phải phủi thế nào thì mới sạch đây?”
Mông Giai Nguyệt nhíu chặt chân mày: “Đại nhân, cầu xin đại
hả? Giúp sức từ trong? Chắc chắn con bé này được An Nhược Thần nuôi lớn
rồi.
“Nhị tỷ phu đừng xem muội là cô nương tuổi nhỏ, nhưng chỉ cần
có lòng thì nhất định có thể làm được việc. Muội không biết bên ngoài
thế nào, nhưng nhị tỷ phu biết. Nhị tỷ phu có bản lĩnh lớn, cân nhắc chu toàn hơn muội, nhị tỷ phu sắp xếp giúp muội, để muội an toàn về nhà.
Sau này nhị tỷ phu muốn làm gì, muội tất sẽ dốc hết sức lực giúp nhị tỷ
phu. Nếu có người muốn làm khó nhị tỷ phu, làm chuyện xấu với Tiết gia,
nhất định muội sẽ không đồng ý.”
Bỗng Tiết Tự Nhiên bình tĩnh lại, “Mẹ muội ở An gia, cũng khó khăn lắm đúng không?”
“Thê thiếp tranh đấu, phải nhìn sắc mặt người khác, dĩ nhiên
không dễ dàng rồi.” An Nhược Phương nhớ đến mẹ, không khỏi buồn rầu.
Nên nuôi đứa con nào thì đứa nấy đều xảo quyệt, là đạo lý này sao? Tiết Tự Nhiên xoa cằm: “Muội định làm gì?” Hắn hỏi.
“Đại tỷ muội đã gả cho tướng quân, sau này nhất định sẽ lên
kinh thành. Tuy tỷ ấy có lòng, nhưng cũng không thể chăm sóc muội quá
nhiều được. Mẹ muội đã mất, ở An gia không còn chỗ dựa cho muội, muội
lại là một cô nương, không có thế trong nhà, sẽ bị người khác bắt nạt.
Nhị tỷ đối đãi với muội rất tốt, nhị tỷ phu cũng là người tốt, nhưng dù
thế nào, muội cũng phải tìm một chỗ dựa ở trong thành.” An Nhược Phương
nhìn sắc mặt của Tiết Tự Nhiên, nói: “Muội giúp nhị tỷ phu đề phòng dã
tâm tham lam của An gia, bảo vệ tốt nhị tỷ. Đổi lại nhị tỷ phu giúp ta
đứng vững ở An gia, có một chỗ ngồi. Như thế nào?”
Hung thủ giết chết mẹ nàng, lợi dụng cái chết của mẹ nàng để
mưu hại đại tỷ, có thế nào cũng phải trả giá đắt. Không thể bỏ qua, phải đòi lại cho bằng được.
An Nhược Phương giương mắt nhìn Tiết Tự Nhiên, chờ câu trả lời của hắn.
Đại tỷ từng nói, nhị tỷ phu có hơi trẻ con, thích chuyện khó khăn với thú vị, lại thích được người khác ỷ lại.
“Nhị tỷ phu.” An Nhược Phương mềm giọng hô lên, “Ở trong thành này, muội chỉ có huynh và nhị tỷ là hai người thân mà thôi.”
Đừng có giở trò đó nữa, Tiết Tự Nhiên tức giận nhìn nàng.
“An gia bọn muội chỉ có nhị tỷ là có phúc nhất, muội chỉ mong
được hưởng chút phúc ấy. Tất cả đều kính nhờ nhị tỷ phu.” An Nhược
Phương đáng thương chắp tay cầu khẩn.