Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 162 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Tiết Tự Nhiên và An Nhược Phương quy ước với nhau ba chuyện.

Thứ nhất, nàng có thể về nhà, nhưng phải đợi năm ngày sau, khi hắn và An Nhược Hi đã thành hôn, thì nàng mới được về. Thứ hai, tuyệt đối không

được tiết lộ nửa câu về chuyện nàng trốn ở chỗ hắn, cũng không được nhắc tới Diêu công tử. Thứ ba, sau khi nàng về nhà, có khó khăn gì thì có

thể đến tìm nhị tỷ mình, hắn xem như là nhị tỷ phu, dĩ nhiên sẽ nghĩ

cách giúp nàng, còn nàng dù là ở An gia hay đâu, hễ hỏi thăm được chuyện gì bất lợi với Tiết gia, bất lợi với An Nhược Hi, cũng phải đến nói cho hắn biết.



An Nhược Phương đồng ý.



Tiết Tự Nhiên nhìn dáng vẻ già dặn hiểu chuyện của nàng, nghĩ

một lúc rồi lại nói: “Muội đã nghĩ rõ rồi? Không đợi tin của đại tỷ muội sao? Bên phía nhà muội, bây giờ đã khác lúc muội rời nhà rồi. Tiền Thế

Tân con trai Tiền Bùi, nay tạm giữ chức thái thú, hắn ta phái người vào ở nhà muội, không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là không có ý tốt gì.

Muội muốn về thật à?”



An Nhược Phương nghĩ đến mẹ, lập tức gật đầu.



Tiết Tự Nhiên nói: “Thế thì cứ vậy đi, vào ngày ta và nhị tỷ

muội thành thân, sẽ có người đến đưa muội về con phố An phủ, tự muội sẽ

về. Hôm đó nhất địn An phủ sẽ rối loạn, không ai để ý muội về thế nào.

Muội cũng dễ nói. Ta sẽ không quay lại, đỡ người ta chú ý. Bản thân muội phải cẩn thận đấy.”



An Nhược Phương gật đầu, cám ơn Tiết Tự Nhiên.



Tiết Tự Nhiên vừa lẩm bẩm không biết nợ An Nhược Hi cái gì, vừa sai người vào hẻm dẫn Diêu Văn Hải đến. Dù sao cũng đến rồi, cứ nói rõ

ra luôn.



Diêu Văn Hải tới, thấy An Nhược Phương bình an vô sự thì thở

phào nhẹ nhõm. Tiết Tự Nhiên vẫn tay để An Nhược Phương về viện tử

trước, còn một mình hắn nói chuyện với Diêu Văn Hải.



Tiết Tự Nhiên không nói lời thừa với Diêu Văn Hải, đi thẳng vào trọng tâm: “Ta không có ý đồ gì với cậu cả, chỉ là vào chuyện người

khác để ý, vô tình thấy cậu gặp nạn nên mới cứu. Khỏi cần cậu tri ân báo đáp, chỉ cần không gây phiền phức cho ta là được rồi. Đừng cố dò la ta

là ai, cũng đừng nói với người khác là được ta cứu.”



Diêu Văn Hải vội vã gật đầu.



Tiết Tự Nhiên lại nói: “Cha cậu được Long tướng quân đưa về thành, hiện tại đang ở trong lầu Tử Vân.”



Hai mắt Diêu Văn Hải sáng lên, đang định mở miệng thì Tiết Tự

Nhiên khoát tay, cướp lời nói: “Nhưng ta vẫn chưa biết rõ tình hình,

không biết đây là chuyện tốt hay xấu. Không thấy nhà cậu có vẻ vui mừng, mẫu thân cậu đi ra ngoài nom cũng lo âu sầu khổ. Ta sẽ hỏi thăm thêm,

nếu không phải đại sự nguy hiểm thì sẽ để cậu về.”



Diêu Văn Hải vội nói: “Ta sẽ nói hôm đó có người cướp xe, ta

được hộ vệ liều mạng cứu, lật đật rời khỏi đó, ở… ở…” Nhất thời không

nghĩ ra chỗ bình yên ẩn nấp trong mấy ngày nay.


“Hạ quan cũng có điểm yếu của ông ta. Không chỉ làm chứng Long

Đại cướp đoạt dân nữ, mà cả chuyện xúi giục chủ bạc giết người giá họa

thái thú, cũng có thể bàn bạc.”



Lỗ Thăng suy nghĩ: “Được, vậy xử lý Tưởng Tùng trước đã. Ngươi

nói ta xem những ai có thể dùng, nhất là An gia kia, tình hình thế nào.”



***



Gia chủ của thiện đường phố An Thủy là Lưu tiên sinh bình tĩnh

đối phó với trinh thám, đến ngày hôm sau, cẩn thận né tránh tai mắt đi

đến Tiết phủ, nói với Tiết Tự Nhiên có người đến cửa điều tra. Tiết Tự

Nhiên cau mày: “Là ai đến điều tra?”



“Đối phương che giấu thân phận, chỉ nói tìm một cậu bé sáu tuổi, được tỷ tỷ đưa đi nhưng lại bị lạc.”



Tiết Tự Nhiên trầm ngâm, cũng cơ trí đấy, vòng vo lắm, nhưng

hắn vừa đi gặp hai đứa nhóc kia thì có người tìm đến hỏi thăm, ắt hẳn có liên quan. Chỉ không biết là người của phe nào, tìm An Nhược Phương hay Diêu Văn Hải.



Tiết Tự Nhiên ngẫm nghĩ, rồi dặn dò Lưu tiên sinh: “Dọn dẹp lại từ đường bỏ hoang ở sau thiện đường, chất ít mền cũ và bánh bao dưa

muối, giả như ăn còn dư lại. Nhân lúc không có ai thì đưa Diêu Văn Hải

đến chỗ đó tránh, làm quen một chút. Nói với cậu ta là sau khi cậu ta

thoát chết từ đường tơ kẽ tóc, trốn dọc theo góc phố hẻm nhỏ, bất giác

chạy đến đó. Không dám gặp ai, trộm chăn với đồ ăn ở hiện đường âm thầm

trốn. Sau đó tìm được cơ hội về nhà.”



Lưu tiên sinh đã rõ, vội thưa vâng.



“Đến lúc đó nhớ sửa sang lại cả xiêm y tóc tai của cậu ta, giả

như lưu lạc mấy ngày. Còn nữa, phải tìm trước đường từ thiện đường đến

phủ thái thú đi thế nào. Nếu ta chưa gửi tin khác cho ngươi thì tối mai

để cậu ta nhân lúc đêm đen mà về. Nói với cậu ta về nhà thì chớ oang

oang, cũng đừng đi ra ngoài, sẽ có người bảo vệ cậu ta trong tối, đến

lúc đó dẫn đến cửa hậu, cậu ta sẽ lặng lẽ đi tìm mẫu thân mình.”



Hôm qua trong nha môn lại có một vị quan đến, nghe nói Tiền Thế Tân khá ân cần, xem ra sẽ lại có thay đổi đây. Trước mắt phải gấp gáp

đưa củ khoai nóng này đi đã. Sau đó chỉ che chở một mình em vợ sẽ dễ

hơn.



Tiết Tự Nhiên dặn kỹ thuộc hạ, mệt vô cùng, bèn nằm trên giường nghỉ ngơi. Hắn cảm thấy mình sắp bị bệnh tiếp rồi, phiền thật đấy, hắn

ghét uống thuốc, nếu bị bệnh thật thì đều là do đồ ngốc An Nhược Hi kia

làm liên lụy hắn. Đợi lấy về rồi, nhất định hắn sẽ dạy dỗ một phen.