Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 163 :
Ngày đăng: 19:43 18/04/20
Nói về ngày hôm đó, Tiền Thế Tân và Lỗ Thăng bàn bạc rất lâu, sau khi định xong kế hoạch, Tiền Thế Tân lập tức bày tiệc thiết đãi Lỗ
Thăng đón gió tẩy trần.
An Vinh Quý luôn theo Tiền Thế Tân, bố trí cư viện cho Lỗ
Thăng, gắp thức ăn rót rượu, được Lỗ Thăng khen mấy câu là lại có phần
lâng lâng. Về đến nhà lại thổi phồng một phen, cực kỳ đắc ý. Nhưng đến
ngày hôm sau lại khác hẳn. Mới sáng sớm hắn đã bị Tiền Thế Tân phái đến
lầu Tử Vân làm ban sai, truyền lời chuyển công hàm cho Tưởng Tùng. Nhưng công hàm An Vinh Quý nhận được lại mơ hồ, lời cần truyền cũng không chu toàn. Hắn lại không biết chuyện ra sao, Tưởng Tùng hỏi một câu hắn lắp
bắp nói không biết đến ba lần, không đáp nổi. Bình thường không ai dạy
An Vinh Quý chuyện trợ lý, lại còn xem thường với tình trạng này, liền
nói do văn thư tiên sinh giao nhầm cho hắn, cũng không nói chuyện rõ
ràng, đợi lát nữa về hắn tìm tiên sinh lấy rồi đến lại.
Thái độ tùy tiện và đùn đẩy trách nhiệm này đã làm Tưởng Tùng
lập tức bốc hỏa. Hắn quát ra lệnh An Vinh Quý hành lễ bồi tội, cũng phạt hắn ta lập tức chạy về nha môn đi lấy. Nếu đến sau thời hạn thì sẽ xử
lý bằng quân trượng.
An Vinh Quý vừa giận vừa sợ, bị quát làm hăn quỳ sụp ngay xuống đất, nhưng trong lòng lại rất không phục. Tuy ở nha môn hắn ta chỉ là
tiểu tốt, nhưng là tâm phúc dưới tay Tiền Thế Tân, ai cũng khách khí với hắn ta. Ở nhà hắn có tiên sinh cung phụng, ở ngoài lại có người bưng
bê. Cũng có thể được phép nói chuyện trước mặt Tiền Thế Tân, hôm qua đại quan Lỗ đại nhân đó cũng rất tán thưởng hắn, nay hắn không mắc sai lầm, đúng là có người đưa sai công hàm cho hắn nhưng không nói rõ, dựa vào
đâu mà phải bị phạt.
Lại nói đến đây, An Nhược Thần đại tỷ hắn vẫn là phu nhân của
cấp trên của Tưởng Tùng này, hắn là em vợ của đại tướng quân, Tưởng Tùng này bất kính với hắn thì thôi, lại còn cố ý làm khó hắn. Thành Trung
Lan quận Bình Nam này là do Tiền đại nhân làm chủ, hắn ta là thuộc hạ
của Tiền đại nhân, há đến lượt Tưởng Tùng phạt hắn.
An Vinh Quý xuất thân là thương nhân phố phường, chưa trải qua
sự đời, lại nghe lại mấy hồi nghe Tiền Thế Tân nói ở lầu Tử Vân không
thể thế nào lại có thể thế nào vân vân, nên thật sự xem Tưởng Tùng là
con hổ giấy, chỉ quát thế rồi thôi. Đúng là sau khi bị quát hắn ta lập
tức chạy ra khỏi lầu Tử Vân, nhưng rời khỏi đấy thì lại thong dong đi
về, trước khi về nha môn còn than phiền chuyện này với đại ca nha sai
cùng đi giao công hàm với hắn. Đương nhiên đại ca nha sai kia cũng nói
là văn thư tiên sinh lấy sai, bèn giúp hắn ta đi đổi. An Vinh Quý đợi
một hồi, đại ca nha sai trở lại nói văn thư tiên sinh làm ầm lên, đang
lật tung lên tìm, cứ chờ tiếp đã. Thế là hai người dừng chân chuyện trò, còn uống trà. Sau đó có người nói phát đồng phục mới, An Vinh Quý nghe
mà phấn khởi, vui vẻ đi nhận. Nhận về rồi thì đại ca nha sai lại bảo hắn ta đi thay xem thử, thử một lần đúng là có tinh thần ngay. Một phen
cười cười nói nói, lúc này văn thư tiên sinh đưa công hàm đúng đến, khi
ấy An Vinh Quý mới lại đến lầu Tử Vân.
Lúc đến lầu Tử Vân thì đã sắp trưa rồi, Tưởng Tùng cũng đã giải quyết xong một đống chuyện, đợi công hàm này của hắn ta mà lửa giận bốc ba trượng. Kỳ thực Tiền Thế Tân đã kéo dài chuyện này đến tận hai ngày, Tưởng Tùng rất tức, hôm nay thấy Tiền Thế Tân cố ý phái đồ ngu An Vinh
Quý đến ra vẻ phách lối, đương nhiên là Tưởng Tùng sôi máu rồi.
Tưởng Tùng biết An Vinh Quý là ai, nên càng cảm thấy Tiền Thế
Tân cố ý gây khó dễ với họ. Cộng thêm An Vinh Quý coi lời của hắn như
gió mấy, chỉ thiếu nước ăn trưa xong rồi đi bộ đến.
Lúc này Tưởng Tùng sai người lôi An Vinh Quý ra đánh mười quân
trượng. Đến khi ấy An Vinh Quý mới ngộ ra thì ra nói đánh là đánh thật
chứ không phải đùa, sợ tới mức tiểu ra quần ngay tại chỗ. Đánh xong càng tiểu dữ hơn, kêu trời kêu đất. Đánh xong rồi còn bị ném nằm ở đó, đến
tận chiều mới có người ở nha môn tới dẫn hắn đi.
“Ngộ nhỡ không bắt được bà ta, hay vốn bà ta không ở đó…” Chưa
tiêu diệt được bà ta thì tuyệt đối sẽ phải gây chiến, Tiền Thế Tân cảm
thấy như đang rước họa sát thân cho mình.
“Thì cứ nói là tiêu diệt bọn bắt cóc đã bắt Diêu Văn Hải, phái
binh cứu người.” Lỗ Thăng rất kiên quyết, không cho Tiền Thế Tân do dự.
Gã gọi vệ binh ở bên ngoài đến, bắt đầu bố trí.
Tiền Thế Tân lấy lại bình tĩnh, hy vọng Tịnh Duyên sư thái ẩn
thân trong phố đó thật, cũng hy vọng trọng binh vây quét có tác dụng.
Ở tiểu viện cuối hẻm, Diêu Văn Hải đang cùng An Nhược Phương
viết chữ, nàng vẫn đang viết ba chữ “Đoạn Thúy Lan”. Diêu Văn Hải nhìn,
không nhịn được lại viết thêm mấy chữ: “Đây là tên ta, Diêu Văn Hải. Cô
nhìn đi Tịnh Nhi.”
An Nhược Phương nhìn, khẽ mím môi gật đầu. Nàng không tập mấy chữ đó, chỉ hỏi hắn: “Tối mai đã đi rồi hả?”
“Ừ. Tối nay Lưu tiên sinh dẫn ta đi nhận đường. Nói là đưa ta đi chuẩn bị giải thích nơi ăn chốn ở trong thời gian qua.”
An Nhược Phương im lặng một hồi, nói: “Ta còn bốn ngày nữa.”
“Vậy, cô ở lại, phải cẩn thận. Ta không thể về thăm cô được.”
An Nhược Phương gật đầu.
“Nếu, nếu nhà ta có thể vượt qua được kiếp này, sau này mà có
chuyện gì thì hãy đến tìm ta. Cô biết có thể tìm ta ở đâu rồi đấy. Nhất
định ta sẽ giúp cô.”
An Nhược Phương lại gật đầu.
Diêu Văn Hải nhìn nàng, rất muốn hỏi rốt cuộc nàng là ai, nhưng suy nghĩ lại lại dằn xuống. “Hy vọng sau này chúng ta còn có thể gặp
lại.”
Lúc này An Nhược Phương không hề gật đầu. Nàng cúi đầu, nhìn tên của Diêu Văn Hải trên giấy.
Cổ Văn Đạt nhận được tin của trinh thám mà giật mình: “Có người âm thầm bao vây phố An Thủy?”
Trinh thám gật đầu: “Người của nha môn cải trang ăn mặc như dân chúng, nhưng có không ít người, vẫn rất nổi bật. Thuộc hạ đến nha môn
nghe ngóng, tối nay bọn họ muốn vây quét phố An Thủy. Nói là có người
báo tin, có kẻ bắt cóc bắt công tử từng xuất hiện trên con phố đó.”
Dĩ nhiên đây chỉ là lý do giả. Cổ Văn Đạt nghĩ vậy. Nhưng Tiền
Thế Tân ra tay với phố An Thủy nhất định là có mục đích. Cổ Văn Đạt bèn
đi tìm Tưởng Tùng.
Tịnh Duyên sư thái ngồi bên cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài dần tối đi, bà đang nhớ An Nhược Phương. Hôm nay muốn đi thăm con bé, nhưng bà cảm thấy mình bị theo dõi, thế là đành thôi. Bà nhớ lại tình hình
lúc đó, rốt cuộc bà ta có bị theo dõi không?
Tịnh Duyên cầm kiếm lên, bà quyết định đi thăm An Nhược Phương, chỉ lặng lẽ nhìn con bé một lần là được rồi.