Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 164 :

Ngày đăng: 19:43 18/04/20


Diêu Văn Hải khá căng thẳng. Cậu đã dọn xong phòng của mình.

Thật ra cũng chẳng có mấy để dọn, chỗ ẩn thân này chỉ như nhà dân bình

thường, đồ dùng đơn giản, chỉ có hai ba bộ quần áo thay giặt mà thôi.

Cách tối mai chỉ còn một ngày, nhưng cậu cảm thấy biệt ly như đang ở

ngay trước mắt.



Cậu không biết sau khi mình ra khỏi con ngõ hẻm này thì có thể

bình an hay không, có thể thuận lợi gặp mẫu thân không, cũng không biết

sau khi gặp mẫu thân rồi thì sẽ thế nào. Có lẽ, đây thật sự là lần gặp

mặt cuối cùng với Tịnh Nhi.



Diêu Văn Hải không yên tâm dặn dò An Nhược Phương này nọ, nói

với nàng nếu trong nhà bọn họ gặp nạn không thể không rời khỏi thành

Trung Lan, thì ắt sẽ đến nhà của ông chú họ của cậu. Nếu nàng không có

chỗ nương tựa thì cứ đến tìm cậu. Cậu cho nàng biết địa chỉ ông chú họ,

còn nói đến lúc đó cậu sẽ giấu tiền ở đâu ở đâu, để nếu An Nhược Phương

phải cần tìm hắn thật thì chí ít còn có lộ phí. Nghĩ một hồi, nói tiếp

chớ đến tìm cậu, một tiểu cô nương như nàng, nếu thật sự không thể nương tựa được ai, một mình lên đường chắc chắn sẽ rất nguy hiểm. Vẫn là để

cậu đến tìm nàng thì hay hơn.



Ngẫm nghĩ thêm, nhưng cậu không biết nàng ở đâu hết. Cậu nhìn

An Nhược Phương. An Nhược Phương ngồi yên nhìn cậu, cũng không định chủ

động nói cho cậu biết chỗ ở của mình. Diêu Văn Hải than dài, chỉ nói đến lúc đó cô viết tên mẹ cô đặt trước chỗ giấu tiền, tức khắc ta biết cô

cần giúp đỡ, nếu ta có thể quay lại thì buổi trưa mỗi ngày sẽ ở đó chờ

cô.



An Nhược Phương cò chưa kịp trả lời, thì chợt lúc này cửa viện

bị đẩy ra, có người chạy vào. Diêu Văn Hải ngoái đầu nhìn, là một người

gác đêm. Hán tử kia hạ thấp giọng nói nhanh: “Có quân lính bao vây phố,

sợ là sẽ lục soát. Hai đứa mau thu dọn đi.” Gã nhìn hai người, rất hài

lòng với lối ăn mặc y trang vải thô, lại nói: “Lấy chỗ cao lần trước cho hai đứa ra bôi đi, phải bôi đen mặt. Lát nữa đại nương sẽ đến đây, còn

nhớ mấy câu giải thích kia chứ?”



An Nhược Phương và Diêu Văn Hải đồng thời gật đầu. Cha mẹ ra

ngoài quận làm mua bán, hai người huynh muội bọn họ đi theo tổ mẫu ở

trong tiểu viện này, ngày thường dựa vào bổ củi thêu thùa mà sống qua

ngày. Lần trước có hai nha sai đến hỏi, đại nương đã đáp như thế, hai

người họ trốn trong phòng cúi thấp đầu, thành công lừa gạt được.



Hắn tử kia thấy cả hai đã biết, xoay người rời đi. An Nhược

Phương chạy vào trong phòng, đốt hết mấy chữ kia, Diêu Văn Hải cũng đốt

hết mấy chữ mình chép khi rảnh. Hai người bôi đen da. An Nhược Phương

giúp Diêu Văn Hải vẽ lông mày to lên, dán nốt ruồi giả lên. Tay khẽ run.



Diêu Văn Hải hít sâu một hơi nói: “Chắc chắn bọn họ đến để bắt ta.”



An Nhược Phương im lặng nửa buổi, sau đó nói: “Ta biết đi đâu

tìm huynh rồi. Nếu huynh thật sự gặp rắc rối, nhất định ta sẽ nghĩ cách

đến cứu huynh.”



Diêu Văn Hải nghe thế thì bật cười, lại suy nghĩ, không nhịn


An Nhược Phương chạy nhanh đến cửa sau, kéo Diêu Văn Hải chạy

đến chỗ đống củi, nói nhanh: “Huynh không gạt được chúng đâu, húng ta bò lên tường sang bên cạnh đi, bọn họ đã kiểm tra nhà bên rồi, chẳng lẽ

lại kiểm tra lần nữa.”



Thế ư? Diêu Văn Hải không kịp nghĩ nhiều. Cứ coi vậy đi. Dù sao nếu có kiểm tra lại thì coi như bọn họ xui xẻo. Diêu Văn Hải sải bước

đạp lên đầu tường nhìn sang bên cạnh, nhảy xuống chắc không chết đâu.



Lúc này đã có thể nghe thấy động tĩnh của quan binh ở ngoài

cửa. Diêu Văn Hải quyết định rất nhanh, kéo An Nhược Phương lên, đỡ nàng lên đầu tường: “Cô đi trước đi.”



Lúc này An Nhược Phương không chậm trễ nữa, nàng cắn chặt răng

lao qua tường, Diêu Văn Hải kéo tay nàng, giữ cánh tay nàng để nàng đáp

chân lên tường bên kia mà đi xuống.



An Nhược Phương nhẹ nhàng đáp xuống viện tử kia, nhưng ở bên này đã bị gõ cửa, quan binh quát: “Mở cửa.”



Diêu Văn Hải cười khổ với An Nhược Phương: “Không kịp nữa rồi.”



Cậu chống lên ngồi trên đầu tường, dù có lật người leo qua

tường thì cũng không phải là chuyện có thể hoàn thành trong nháy mắt,

nhưng bọn binh lính một cước đá văng cửa, chỉ cần trong nháy mắt.



Mà cửa vừa mở ra, là có thể thấy ngay động tĩnh của hắn.



Trong chớp mắt đấy, Diêu Văn Hải chọn nhảy xuống đống củi, quay lại viện tử của mình.



Chí ít, Tịnh Nhi đã an toàn.



“Không.” An Nhược Phương ngước mặt, nhìn Diêu Văn Hải biến mất ở nơi đầu tường. Suýt nữa đã rơi lệ.



Trong chớp mắt đấy, quân lính ở ngoài cửa đã giơ chân lên, định đào vào cửa. Cũng trong chớp mắt đấy, trên đường vang lên tiếng vó

ngựa, có người quát lớn: “Bọn ta là bộ hạ của hộ quốc đại tướng quân

Long Đằng, phụng mệnh tướng quân tuần tra hộ thành, kẻ nào đang ở đây

nhiễu loạn dân chúng?!”



Tiếng như chuông lớn vang khắp đầu đường, tất cả mọi người đều sửng sốt.



Quan sai ngoài cửa hạ chân xuống. Diêu Văn Hải đứng trong viện, tim đập như trống chầu. An Nhược Phương dán người vào bên tường, nấp

trong bóng tối, trợn mắt nhìn ra phía cửa.



“Bọn ta là bộ hạ của hộ quốc đại tướng quân Long Đằng, phụng

mệnh tướng quân tuần tra hộ thành, kẻ nào đang ở đây nhiễu loạn dân

chúng?!” Âm thanh vang dội kia lại vang lên lần nữa, ngay sau đó tiếng

gõ chiêng nối nhau vang lên.



Nếu thành nguy cấp, gõ chiêng báo hiệu.



Bách tính trong con phố này cũng kinh hoàng.