Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 168 :

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


Tiền Thế Tân nhìn Tịnh Duyên sư thái, không dám lộn xộn, chỉ

hoảng hốt vội nói: “Sư thái, ta vẫn giữ đúng lời hứa, tuyệt không có ý

định làm hại bà.”



“Ngươi nên đem người tới, nhân lúc ta bị thương mà lấy tính

mạng của ta, như thế là có thể diệt trừ hậu hoạn.” Tịnh Duyên sư thái

lạnh lùng nói.



Tiền Thế Tân cười khổ: “Sư thái nói đùa rồi. Nếu đem người tới, chỉ sợ một bước sư thái cũng sẽ không bước vào đây, đợi về dưỡng thương tốt, ta không phòng bị nữa, sẽ lại đến tìm ta tính sổ.”



“Đúng là định như vậy.” Tịnh Duyên nhìn thuốc trị thương trên

bàn, cười lạnh nói: “Vậy giờ ngươi đang bày trò gì đây? Hạ độc trong

thuốc ư?”



“Ta là người tiếc mạng.” Tiền Thế Tân dè dặt nhìn sắc mặt lúc

xanh lúc trắng cùng váy ngắn màu đen trên người Tịnh Duyên, bà ta đã xử

lý qua chỗ đau, chí ít là không nhìn ra vết máu, Tiền Thế Tân thầm nghĩ

rốt cuộc bà ta bị thương nặng đến đâu đây. Giấu trong tay áo là một

thanh chủy thủ, hắn nói: “Nếu đã hẹn với sư thái thì nhất định không dám bỏ. Chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, mỗi người đều dược như nguyện, không

phải đã giao ước thế rồi sao?”



Tịnh Duyên nhìn hắn chăm chú, rồi đột nhiên vỗ lên bàn cái

“rầm”, từ cổ tay, có một vệt máu chảy xuống ống tay áo, bà ta gằn từng

chữ hung ác nói, “Nếu ngươi thức thời, thì đúng là đã giao hẹn như vậy.”



Cổ Tiền Thế Tân đau xót, biết mình bị rạch thương rồi. Hắn

không dám cúi đầu nhìn vết máu trên tay Tịnh Duyên, sợ Tịnh Duyên nghi

ngờ, chỉ dám nhìn vào mắt bà ta. Trong ánh mắt ấy chẳng hề có chút nhiệt độ, không nhìn ra được cảm xúc, chỉ có ác khí lạnh như băng. Mồ hôi

lạnh thấm ướt Tiền Thế Tân, hắn nói: “Đúng là ta đã nghĩ hết mọi cách để tra án giúp sư thái, Lỗ đại nhân muốn bắt sư thái, ta cũng đã báo hiệu

cho sư thái. Vì sư thái, ta cũng đề nghị không nên kinh động đến quân

đội. Sau đó bên quân đội chạy đến, là vì bọn họ nghe thấy phong thanh

nên tự chủ trương. Sư thái hãy minh xét.”



Tịnh Duyên sư thái lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đã không cản được

Lỗ đại nhân gì đó lùng bắt ta, lại còn không chặn được quân đội đuổi

giết ta. Giữ lại mạng ngươi thì có ích thì?”



“Có ích như hôm nay vậy. Ngoại trừ ta, còn ai sẽ báo tin cho sư thái nữa, còn ai biết được kế hoạch đuổi bắt sư thái của nha môn. Nhìn

đi, ta đem thuốc trị thương đến cho sư thái, sư thái còn có thể nghỉ

ngơi ở chỗ ta, ai mà ngờ được, tội phạm truy nã lại ẩn thân trong phủ ta chứ? Lỗ đại nhân mới đến, ta không quá thân với ngài ấy, nên lúc này

không thể kịp thời xử lý, giờ có đề phòng thì sẽ không còn lần sau nữa.

Nhất định lần sau ta có thể đưa tin kịp cho sư thái. Còn về phần Tưởng

tướng quân, nếu sư thái có thể giúp ta…”



Còn chưa dứt lời thì Tịnh Duyên sư thái đã đè kiếm trong tay lại, quát lớn: “Đừng sai ta giết người cho ngươi.”



Tiền Thế Tân vội sửa lời: “Nào dám để sư thái đại giá chứ, sư

thái chỉ cần trốn kỹ, đừng để quan phủ phát hiện, đừng sát hại trong

thành Trung Lan là được rồi. Nay chuyện quá phức tạp, vì đại cuộc, vì có cơ hội tìm ra chân tướng cái chết của con gái sư thái, nhiều một chuyện chẳng bằng chúng ta bớt một chuyện, sư thái nghĩ thế nào?”



Tịnh Duyên sư thái không mở miệng.



Tiền Thế Tân lại nói: “Ta không thể ở lại đây lâu được, còn

phải nhanh trở về nha môn, tránh Lỗ đại nhân nghi ngờ.” Hắn nhìn Tịnh

Duyên, lặng lẽ nắm chủy thủ trong tay áo. Lúc này có thể thoát thân hay

không, phải xem phản ứng lúc này của Tịnh Duyên. “Ta đem rất nhiều thuốc trị thương đến, hẳn sư thái cũng quen trị thương rồi. Không biết thương nặng đến đâu, nếu cần đại phu thì ta cũng có thể sắp xếp.”



Tịnh Duyên dán mắt nhìn hắn cả nửa buổi, rồi hỏi: “Chuyện con gái ta, ngươi nói đã có tiến triển, là gì?”


“Không, ta không gạt cô. Thuốc giải ở ngay gần cô, ở nơi cô có

thể với tay đến. Chẳng qua là cô nghĩ không ra, ai cũng không đoán ra

được, chỉ có mình ta biết. Sau khi ta rời đi thì sẽ nói cho cô biết là ở đâu, cô lấy là được rồi.”



“Hoang đường, ta không thấy được đồ, không cách nào chứng minh

được, làm sao biết ngươi nói thật hay nói dối. Ta không thể tin ngươi

được.”



Lư Chính nhắm hai mắt, lần đàm phán này quá mệt mỏi, thể lực

của hắn sắp không trụ nổi rồi, nhưng hắn phải cố chống đỡ, An Nhược Thần nói đúng, chưa chắc lần sau nàng có cơ hội đến gặp hắn. Đây là cơ hội

tốt của hắn, phải biết nắm bắt, phải nói cho hết.



“Cô không dám tin ta, làm sao ta dám tin cô được. Cô cũng chẳng thể quyết định được. Tướng quân không đồng ý thì cô cũng phải chịu

thôi. Thuốc kia ta để trong phòng ở lầu Tử Vân, ở ngăn kéo bên phải gần

bàn, còn lại tám viên. Tất cả đều là loại thuốc đó. Thuốc bổ Điền Khánh

mua về đã được ta đổi hết. Đặt quang minh chính đại, như thế mới không

khiến ai nghi ngờ. Cô để muội muội cô uống một viên nữa, sau đó cô sẽ có thời gian suy nghĩ kỹ nên thuyết phục tướng quân thế nào. Lúc ta rời

đi, sẽ nói cho cô biết thuốc giải để ở đâu.”



An Nhược Thần trợn mắt nhìn hắn.



“Có thuốc giải thật ư?”



Lư Chính nghe thấy giọng của An Nhược Thần có phần xa vời, hắn cố mở mắt ra nhìn nàng: “Thật.”



“Ở một nơi ta nhất định có thể lấy được?”



“Đúng thế.”



“Làm sao ngươi có thể chắc chắn nó vẫn còn đó mà không bị người khác lấy đi? Phòng của ngươi đã bị lục soát một lần rồi. Lầu Tử Vân,

doanh trại, phàm là nơi ngươi từng ở, tất cả đều bị lục soát cả. Ngộ nhỡ vô tình nó bị người ta phá hủy rồi sao?”



“Không đâu.” Lư Chính sắp không mở mắt nổi nữa, hắn lẩm bẩm:

“Quan trọng… nghiêm túc… như thế, cô, cô sẽ không đụng đến. Ta đã giấu,

rất kỹ rồi.”



Lư Chính nhắm hai mắt lại, An Nhược Thần đợi lâu cũng không

thấy hắn mở mắt ra nữa. An Nhược Thần thăm dò hơi thở của hắn, vẫn còn

sống.



An Nhược Thần đi ra khỏi trướng, đứng ngoài trướng có mấy

người, đang nghe ngóng động tĩnh bên trong. An Nhược Thần đi ra, vừa

thấy Long Đại là hai chân nhũn cả ra. Chỉ là một đợt ra mặt ngắn ngủn mà nàng đã căng thẳng tới độ lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh, hao tổn hết

toàn sức lực.



Long Đại bước về phía nàng, ôm nàng vào lòng.



Tạ Cương khoát tay, Tào Nhất Hàm vội đỡ Đức Chiêu đế dậy, đi

vào một trướng khác ở bên cạnh. Long Đại cũng đưa An Nhược Thần đi, lúc

vào cửa còn nói nhỏ mấy câu với Tạ Cương. Tạ Cương đáp rồi xoay người

đi. Hắn đi đến phía đầu rừng cây, có mấy thuộc hạ đang chờ, một người

trong số đó ngẩng mặt lên, chính là thích khách đã giết Lư Chính.



Tạ Cương vỗ vai: “Làm khá lắm, hắn tỉnh rồi.”



Thích khách làm vẻ thở phào, vỗ ngực nói: “Hù chết thuộc hạ

rồi, cứ sợ đâm lệch không.” Mấy người đứng cạnh lập tức cười chê hắn. Tạ Cương gọi người đến: “Đi thôi, chúng ta vào Nam Tần.”