Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 169 :
Ngày đăng: 19:44 18/04/20
Đức Chiêu đế mặc binh phục, sầm mặt ngồi yên.
Long Đại dắt An Nhược Thần đi vào, thưa với Đức Chiêu đế: “Hôm
nay chính tai bệ hạ đã nghe được rồi đấy, kế hoạch và sắp xếp mật thám
hành động, đã bắt đầu từ năm năm trước.”
Đức Chiêu đế cả giận nói: “Bề ngoài hắn thân thiết với trẫm,
thề thốt trung thành, nhưng sau lưng lại có dã tâm lang sói, thì ra hắn
chưa bao giờ từ bỏ ngôi vị hoàng đế. Trăm phương ngàn kế, lại có thể
kiên nhẫn nhẫn nhịn năm năm.”
“Nay bệ hạ đã biết, vậy xin hãy làm theo lời thần nói. Nhất
định bệ hạ cũng phải kiên nhẫn, đợi Huy vương xuất chiêu, lộ chân tướng, thì trên dưới triều đình mới có thể phối hợp chặt chẽ phản kích được.”
Đức Chiêu đế ngẫm nghĩ, mấy năm nay thế lực của Huy vương rất
mạnh, đúng là trong triều có không ít phe cánh của ông ta. Cũng khó
trách ai ai cũng phụ họa đề nghị ngự giá thân chinh. Đức Chiêu đế nói:
“Lư Chính này không thể chế được, hắn ta là nhân chứng quan trọng. Hắn
có thể làm chứng Huy vương. Vũ Đào kia, còn cả mật thám được huấn luyện, tất cả đều phải dựa vào hắn xác nhận. Long tướng quân giao hắn lại cho
trẫm đi. Huy vương có thể cho hắn thứ gì thì trẫm cũng có thể cho y hệt
vậy, thậm chí còn nhiều hơn. Hắn một lòng muốn sống, trẫm có thể cứu hắn ra, hắn sẽ nghe theo trẫm.”
Long Đại nói: “Không phải là không được, nhưng giờ không thể
tiết lộ tin bệ hạ còn sống được. Huy vương có mò được thi thể kia thì sẽ phát hiện không phải là bệ hạ, nhưng ngày nào còn chưa có tin về hành
tung của bệ hạ, đại quân Nam Tần ở tiền tuyến cũng không đến tiếp ứng
cho bệ hạ, bặt âm tin tức như thế, ông ta vẫn sẽ đoán rằng bệ hạ không
thể nào ngăn cản kế hoạch lớn của ông ta, đến khi đấy ông ta mới có thể
thi triển bước kế tiếp được.”
“Ông ta thi triển rồi, Long tướng quân cũng mới có thể xác định được bước kế tiếp của ông ta, tiến đến bắt gian tế của Đại Tiêu, phải
thế không?”
“Hai nước chúng ta hợp tác, diệt trừ dã tâm lang sói, phần tử
thoái hóa ác độc thì mới có hòa bình được.” Long Đại nói, “Bệ hạ, từ hơn mười năm trước là đã hòa binh mang lại phồn vinh hưng thịnh rồi, hai
nước bình yên để bách tính an cư lạc nghiệp, chẳng lẽ đây không phải là
điều bệ hạ mong muốn?”
Đức Chiêu đế gật đầu, đúng là y mong muốn như vậy, nên khi Đại
Tiêu khiêu khích, phá vỡ hòa bình xâm chiếm tại biên giới, y mới có thể
hốt hoảng và tức giận đến vậy. Mà điều ấy lại để Huy vương có cơ hội
chen vào. “Nhưng dù trẫm có muốn cũng vô dụng. Hoàng đế quý quốc muốn
giải giùm, lúc cần thiết, có thể mở quan tài của mẫu thân và bà vú ra
lục soát giùm.
Long Đại thấy nội dung nàng viết, không nói gì, chỉ nắm tay nàng an ủi.
“Em phải trở về thật.” An Nhược Thần rất khó chịu, “Nếu cần cho nhị muội thêm một viên thuốc độc, thì em biết phải giải thích với muội
ấy thế nào đây. Tình hình tệ hại như vậy, em lại hại các nàng bỏ mạng,
còn mình lại chạy thoát.”
Long Đại lắc đầu: “Đây không phải là một ý kiến hay. Ở đây cần
nàng hơn, Thần Thần à. Rất nhanh Huy vương sẽ có hành động thôi. Chúng
ta còn rất nhiều chuyện phải xử lý.”
An Nhược Thần cúi đầu không đáp.
Long Đại lại nói: “Nàng dặn Lục đại nương lại đi, tứ muội nàng
đã về An gia, bảo muội ấy theo dõi động tĩnh của An gia. Không phải
trước đó có nói Tiền Thế Tân phái người qua An gia ở ư, lại còn cho đệ
đệ nàng một chức vụ. Nhất định Tiền Thế Tân có chủ ý.”
An Nhược Thần chợt ngẩng đầu: “Tứ muội em vẫn là một đứa trẻ mà.”
“Là một đứa trẻ rất có chủ ý, không phải ư? Nàng chớ xem thường muội ấy, trước đây dám trốn nhà, giờ dám về nhà, muội ấy đâu giống trẻ
con bình thường. Hơn nữa muội ấy biết tất cả mọi bí mật, muội ấy là mấu
chốt để tìm ra Tịnh Duyên sư thái, muội ấy còn biết Tiết Tự Nhiên là nội ứng trong thành của chúng ta, lại còn lôi kéo cả Diêu Văn Hải. Muội ấy
là người giúp sức rất hữu dụng.”
An Nhược Thần cắn chặt răng, nàng không thể đồng ý được. Tướng quân thấy hữu dụng, nhưng nàng chỉ cảm thấy đau lòng.
“Viết đi.” Long Đại đẩy tờ giấy đến trước mặt An Nhược Thần.
An Nhược Thần trợn mắt nhìn tờ giấy kia, nàng nợ tướng quân nên nàng sẵn sàng vào nơi dầu sôi lửa bỏng vì tướng quân, có chết ngàn lần
cũng không từ chối, nhưng nàng không thể để tứ muội làm vậy được.
“Viết đi. Nàng biết lời ta nói rất đúng.” Long Đại lặp lại.
Đúng là rất đúng, nhưng đột nhiên An Nhược Thần rất muốn nghiêm túc hỏi tướng quân một câu, trong lòng hắn, là thật sự thích con người
nàng hay vì nàng có chỗ hữu dụng. Nhưng cuối cùng An Nhược Thần vẫn
không hỏi, nàng cầm bút, viết theo những gì Long Đại nói.