Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 17 :

Ngày đăng: 19:40 18/04/20


An Nhược Thần kinh hãi chấn động, theo bản năng ném hoa xuống chạy về phía viện tử kia. Lao nhanh đến gần mới kịp nhận ra, đây là viện của đại đệ An Vinh Quý. Ở cửa viện có mấy tên nhóc sai vặt đứng canh, làm như không hề nghe thấy tiếng kêu thảm thiết trong viện, chỉ nhìn An Nhược Thần đầy cảnh giác.



Đột nhiên An Nhược Thần hiểu ra, liền lùi lại ba bước, vừa tức vừa đau.



"Đại tỷ." An Nhược Phương cũng đến, thấy chuyện như thế thì sợ hãi ôm lấy eo An Nhược Thần. An Nhược Hi đứng sau lưng các nàng, sắc mặt ảm đạm.



Tiếng khóc lóc kêu la xin dừng tay của tiểu cô nương trong viện và tiếng mắng chửi hả dạ của An Vinh Quý hòa vào nhau làm một. Sống lưng An Nhược Thần lạnh run, cứng ngay tại chỗ. An Nhược Hi đi lên kéo An Nhược Phương, nhưng An Nhược Phương chỉ ôm chặt lấy eo An Nhược Thần. An Nhược Hi dứt khoát gọi a hoàn bà tử đến lôi hai người đi.



Rồi sau đó, An Nhược Thần nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, bọn hạ nhân đang bàn tán chuyện một tiểu nha đầu trong viện của An Vinh Quý vừa nhảy giếng tự tử. Còn nói hôm nay tâm tình đại thiếu gia rất tốt, cùng lão gia uống đến mấy ly, vừa đảo mắt một cái đã nhìn thấy tiểu nha đầu kia, mà nàng ta xinh đẹp đậm đà, nhìn cũng là người cơ trí, nào biết tính tình lại mạnh mẽ như thế, không phục liền nhảy giếng.



An Nhược Thần chỉ cảm thấy vô cùng căm ghét, đến giờ cơm tối cũng viện cớ bị bệnh không đi ăn. Sau lại nghe bà vú tức giận nói, An Bình đã sai người gọi người nhà tiểu nha đầu kia đến, để bọn họ đưa thi thể về, còn cho họ rất ít phí làm khâm liệm mai táng. Nói là nha đầu vụng tay, làm rớt bể chiếc bình hoa cổ đắt tiền, định theo quy tắc phạt nàng ta, nàng ta tưởng phải đền bạc bèn nhảy xuống giếng. Người nhà nha đầu kia giờ đang kêu trời oán đất ở hậu viện.



An Nhược Thần cũng không biết mình bị làm sao, lại âm thầm chạy ra hậu viện xem. Vừa nhìn đôi vợ chồng kia liền biết là nhà rất nghèo. Bên cạnh người đàn ông còn có cây gậy chống, hình như bị tàn tật. Hai người khóc lóc ngã xuống đất, không thể tin nổi con gái nhà mình lại ra đi như vậy. Ký khế ước bán thân ba năm, nhưng không ngờ chỉ vừa qua một tháng đã cách biệt sống chết. An Bình vừa dỗ vừa dọa, nói chủ nhân không truy cứu chuyện bình hoa nữa, bảo người nhà nha đầu chôn cất người cho tốt, đừng có đến nỗi chút tiền cuối cùng cũng không lấy được. 



Cuối cùng đôi vợ chồng kia rưng rưng nước mắt đưa thi thể con gái đi. An Nhược Thần nhìn lén từ xa, tim dần trở nên lạnh buốt. Nếu nàng vào cửa Tiền gia, có lẽ cũng là kết quả như thế, chỉ có điều cha nàng sẽ không rơi lệ.



An Nhược Thần lại lặng lẽ quay về viện, vừa ngồi xuống chưa bao lâu thì An Nhược Phương đến, mắt tiểu cô nương sưng đỏ vì khóc. Cũng không nói câu gì, lúc chạy vào nhìn ngó xem có ai không, rồi nhét một chiếc túi vảo vài trong tay An Nhược Thần, sau đó xoay người chạy đi.



An Nhược Thần mở túi vải ra xem, bên trong là chút bạc vụn, tiền đồng, còn có vài món trang sức nho nhỏ. Mũi An Nhược Thần cay cay, suýt nữa đã ứa nước mắt.



Ngày hôm sau, không khí trong phủ khá ảm đạm, chúng tiểu nhân đều nơm nớp lo sợ. Mà An Vinh Quý lại như không hề có chuyện gì xảy ra, vẫn không chịu tỉnh ngộ. An Chi Phủ và Đàm Thị phòng nhì nói là nha đầu kia không biết phải trái, lại còn nhảy xuống giếng, định cho ai xem.



An Nhược Thần không nuốt nổi cơm, cứ trốn trong phòng miết. Bụng nghĩ, nếu nàng là nha đầu kia, gặp phải số xấu đó, nhất định sẽ không chết, nhất định phải lấy mạng tên ác nhân kia để đền mạng, như thế mới sảng khoái. Nhưng rồi nghĩ đến cảnh giết người mà nàng lại cảm thấy kinh khủng. Có lẽ nếu đổi lại là nàng, e cũng không dám ra tay. Nghĩ bậy nghĩ bạ, càng nghĩ càng quyết tâm muốn chạy trốn, rời khỏi nơi này, rời khỏi những con người lòng dạ tối tăm này. 



Chỉ là ngàn vạn lần An Nhược Thần cũng không nghĩ đến, chuyện này vẫn còn có bất trắc.



Vào tối muộn một hôm, Tiền Bùi đến. Lão tâm tình thoải mái, vẻ mặt tươi cười. An Chi Phủ nhướn mày vui mừng, mở đại yến, mời ca kỹ, với trong nhà mở tiệc chiêu đã Tiền Bùi. An Nhược Thần nghe mấy người rỉ tai, biết là Tiền Bùi đã lấy được số hàng ngọc thạch kia về giúp cha, cha mới mở yến cảm tạ. Yến tiệc lần này ầm ĩ đến tận đêm khuya, lúc này Tiền Bùi mới thỏa thích rời đi. Còn An Nhược Thần lại bị gọi đến thư phòng, An Chi Phủ nói có chuyện muốn dặn dò nàng.



An Nhược Thần đến nơi thì thấy An Vinh Quý cũng ở đó, cả Đàm Thị phòng nhì và Đoàn Thị phòng bốn cũng có mặt. Đàm Thị sầm mặt, mắt Đoàn Thị lại đỏ lên. An Nhược Thần thấy như vậy thì thấp thỏm trong lòng, không dám nghĩ xem đã có chuyện gì xảy ra. Nàng hành lễ vấn an rồi đứng một bên đợi.



Mới đầu An Chi Phủ không để ý  nàng, chỉ lo quát mắng Đoàn Thị phòng bốn, nói nàng ta cả ngày chỉ biết khóc lóc xui xẻo. Rồi lại mắng An Vinh Quý vô dụng, vừa nãy ngồi ăn lại không nghe hiểu Tiền lão gia châm biếm. Đàm Thị phòng nhì thấy con trai nàng ta bị mắng thì vội vàng bao che, nói Vinh Quý mới mười lăm nhưng cũng làm mua bán được ra trò, cửa hàng làm ăn tốt như thế cũng có một phần công lao của Vinh Quý.



An Nhược Thần đứng bên cạnh im lặng cúi đầu lắng nghe, nhủ thầm trong bụng heo chó dê bò gà vịt, lúc đọc đến lần thứ hai mươi sáu thì cuối cùng cũng nghe thấy An Chi Phủ gọi tên nàng. Ông ta nói: "Gọi ngươi đến là muốn dạy ngươi biết rằng, Tiền lão gia đã nhìn trúng Nhược Phương, đã định hôn xong rồi, chính là ngày hai mươi bốn đó, tỷ muội các ngươi cùng lên chung kiệu hoa. Nhược Phương còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, ngươi phải dạy dỗ nàng."



Quả thật là sấm sét giữa trời quang! An Nhược Thần ngây người, đầu nàng ong cả lên, quỳ xuống cái bịch: "Cha, tứ muội mới mười hai tuổi."



Đoàn Thị phòng bốn lại thút thít.




An Nhược Thần cứng người. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt muội muội.



An Nhược Phương rơm rớm cẩu khản: "Tỷ tỷ, muội có tiền đây. Chúng ta trốn đi."



Tim An Nhược Thần đập thình thịch, bắt đầu xem xét khả năng này. Bản thân tự trốn không giống việc dẫn tứ muội cùng trốn. Nàng một thân một mình, mẫu thân đã qua đời, nàng không còn gì ràng buộc. Nhưng mẫu thân tứ muội vẫn còn đó, cô bé lại nhỏ tuổi, nàng dẫn muội ấy rời đi, liệu có thỏa đáng không?



Hơn nữa hai người cùng đi trốn dễ gây chú ý, cước bộ của tứ muội lại còn chậm hơn nàng, chỉ sợ cùng nhau bỏ trốn còn chưa ra khỏi đường cái đã bị đuổi về, và liệu có thể đuổi kịp đoàn xe của Tưởng Trung hay không cũng là một vấn đề. Hơn nữa lúc tướng quân dặn dò Tưởng Trung nhất định là chỉ nói có một mình nàng, giờ nàng dẫn theo một người đến, ngộ nhỡ Tưởng Trung không muốn thì làm sao đây? Còn nữa, nếu sau này bị quan phủ truy nã, nàng dẫn theo một tiểu cô nương... Hai người cùng trốn, gần như không có cơ hội thành công.



An Nhược Thần nhìn muội muội. An Nhược Phương mím môi dùng sức lau nước mắt, mở to đôi mắt nhìn tỷ tỷ, ở đó có tin tưởng, có khẩn cầu, còn có hy vọng.



An Nhược Thần nhìn cô bé, cắn răng thật lâu rồi mới nói: "Muội đừng sợ. Mọi chuyện đã có tỷ đây. Tỷ tỷ đưa muội đi."



An Nhược Phương chấn động, ngạc nhiên vui mừng nhìn đại tỷ.



An Nhược Thần lấy khăn tay ra, cẩn thận lau mặt cô bé, rồi hỏi: "Muội đã nghĩ kỹ chưa, nếu rời xa nhà, có nghĩa là rời xa mẫu thân muội. Sau này sẽ không gặp lại được nữa, muội có bằng lòng không?"



An Nhược Phương cắn môi: "Gả đến Tiền gia, e là sau này cũng không được gặp mẫu thân nữa." Nói xong, nước mắt lại tuôn trào, "Tỷ tỷ, muội không muốn giống như Tiểu Thúy đâu."



"Tiểu Thúy là ai?"



"Chính là nha đầu nhảy xuống giếng đó." An Nhược Phương khóc nức nở, "Muội nghe nói, nàng ấy tên Tiểu Thúy, nàng mới mười bốn, chỉ lớn hơn muội hai tuổi."



An Nhược Thần ôm chặt muội muội. Nàng không biết nha đầu kia tên Tiểu Thúy, nàng không dám hỏi thăm. Một nha đầu mới đến không lâu, cũng không ở trong viện nàng, thậm chí nàng cũng không rõ liệu đã từng gặp nàng ấy chưa.



"Tỷ tỷ cũng không muốn giống Tiểu Thúy." An Nhược Thần nâng mặt An Nhược Phương lên, để cô bé nhìn vào mắt mình, "Tỷ cũng sẽ không để muội giống Tiểu Thúy. Tỷ tỷ dẫn muội đi, đưa muội rời khỏi nơi này. Chính chúng ta sẽ sống cuộc sống của mình. Tỷ tỷ sẽ không để người khác bắt nạt muội."



Nước mắt An Nhược Phương lại lăn xuống, ra sức gật đầu.



"Chỉ là cuộc sống sẽ khá khổ. Nhưng không sao, chúng ta sẽ chịu đựng được, chúng ta đến một nơi không ai hay, sống cuộc sống mới…"



An Nhược Thần còn chưa nói hết câu, chợt nghe thấy trong bụi cỏ sau lưng vang lên tiếng sột soạt, An Vinh Côn - con trai nhỏ của An Chi Phủ mới lên năm chui ra, la to lên với các nàng: "Ha, ta đã nghe được rồi! Các ngươi muốn trốn nhà! Ta phải nói cho cha biết mới được!" Vừa dứt lời, lập tức xoay người chạy đi.



Cả An Nhược Thần và An Nhược Phương thất kinh hoảng hồn.



Động tác của An Vinh Côn rất nhanh, biến mất như một làn khói. Đợi đến khi An Nhược Thần kịp phản ứng thì đã không ngăn cản được nữa rồi.