Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 18 :

Ngày đăng: 19:40 18/04/20


Hai tỷ muội trừng nhìn theo hướng An Vinh Côn biến mất, trố mắt nhìn nhau, cùng nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt đối phương. An Nhược Phương bắt đầu run lên, sợ tới mức không biết phải làm gì. An Nhược Thần hít sâu một hơi, bình ổn tinh thần. Nàng không thể sợ, không thể rối loạn vị trí được, nếu nàng không chống đỡ nổi thì tứ muội phải làm sao chứ?



Bất kể có là gì thì vẫn sẽ không ngăn được An Vinh Côn tiết lộ bí mật. An Nhược Thần rõ mười mươi điều này. An Vinh Côn là tiểu bá vương trong nhà, cho dù có giữ nó lại, cũng không thể thuyết phục được nó im miệng. Mà trái lại, nó sẽ càng hưng phấn, càng vội vã muốn đến trước mặt cha tố cáo. 



An Nhược Thần nhanh chóng xốc lấy tinh thần, nàng bình tĩnh lại, nắm hai vai tứ muội: "Phương Nhi, muội nghe tỷ nói đây."



An Nhược Phương hoảng loạn: "Đại tỷ, làm sao đây, phải làm sao đây?"



"Vinh Côn vẫn còn nhỏ." An Nhược Thần nói rất chậm, nhưng khẩu khí lại vô cùng kiên định.



An Nhược Phương gật đầu, hoảng hốt chụp lấy tay An Nhược Thần: "Nhất định thằng bé sẽ mách lại với cha."



An Nhược Thần cũng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của An Nhược Phương, dùng sức nhéo lấy rồi nói với cô bé: "Trước mắt không được hoảng sợ, muội nghe tỷ tỷ nào, nhắm mắt lại, thở sâu ba lần, rồi đếm từ một đến mười."



An Nhược Phương mở to mắt nhìn An Nhược Thần, không hiểu nàng muốn làm gì.



"Nghe tỷ tỷ nào, tỷ cần muội bình tĩnh lại, những lời tiếp theo sau đây rất quan trọng."



An Nhược Phương cắn môi, nghe lời làm theo. Cô bé nhắm hai mắt lại, hít thở sâu, rồi đếm từ một đến mười. Đến khi cô bé mở mắt ra, cho dù vẫn sợ nhưng không còn hoảng hốt nhiều nữa.



"Tốt lắm, bây giờ, muội nghe cẩn thận lời tỷ tỷ nói đây. Nhất định phải nhớ, nhất định phải làm theo."



An Nhược Phương ra sức gật đầu.



An Nhược Thần nắm tay cô bé, nhìn vào mắt cô bé, nghiêm túc nói: "Vinh Côn là con nít, tính tình nôn nóng, cho nên chắc chắn nó không chịu nghe hết chuyện của chúng ta. Nó chỉ nghe được mấy câu sau, chính là câu tỷ nói muốn dẫn muội đi. Rồi sau đó nó nhảy ra ngoài bảo muốn đi mách cha."



An Nhược Thần nuốt nước bọt, lại gật đầu.



"Lúc này cha đang ở trong phủ, trên dưới toàn phủ đều đang tìm muội, nên nếu Vinh Côn chạy đi nói như thế, sẽ nhanh chóng có người đến tìm chúng ta thôi. Chúng ta không có nhiều thời gian. Muội hãy ghi nhớ lời tỷ tỷ đây, nhất định phải nhớ rõ."



An Nhược Phương nhìn vào mắt tỷ tỷ, nghe nàng gằn từng chữ một: "Chuyện này không liên quan đến muội, chỉ là muội bị dọa nên đâm ra sợ hãi, là tỷ tìm được muội, giật dây dụ muội trốn nhà với tỷ. Muội không đồng ý, muội không dám. Làm sao muội có thể rời khỏi mẹ mình được."



An Nhược Phương mở to hai mắt, không ngờ tỷ tỷ lại nói như thế. An Nhược Thần dùng sức bóp tay nàng, nói: "Lặp lại lần nữa, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"



An Nhược Phương há miệng, nhưng không nói nên lời.



An Nhược Thần quát lên: "Lặp lại lần nữa!"



An Nhược Phương run môi, khẽ nói: "Muội tìm chỗ trốn, rồi tỷ tỷ tìm được muội, dỗ muội rời nhà với tỷ. Nhưng muội không đồng ý, muội sợ, muội không thể rời xa mẹ được."



"Không sai! Chính là như thế!"



"Tỷ!" Nước mắt An Nhược Phương lại rơi xuống.



"Phải nhớ cho kỹ! Chuyện chính là như thế! Là tỷ dụ muội rời nhà, nhưng muội không muốn. Sau đó Vinh Côn nghe lỏm được, liền nói lại cho cha. Thằng bé là trẻ nhỏ, nó không nhớ rõ chúng ta nói gì, là tỷ muốn dẫn muội đi, muốn lợi dụng muội uy hiếp cha."



An Nhược Phương rơi lệ.



"Đừng khóc." An Nhược Thần vội nói, "Chắc chắn cha sẽ nổi trận lôi đình, sẽ đánh chửi tỷ, nhưng không sao, tỷ tỷ đã quen bị đánh mắng rồi, tỷ tỷ không sợ. Nhưng nhất định tỷ sẽ bị cha nhốt lại. Muội nhớ kỹ đi, muội phải ôm mẹ khóc, mẹ muội sẽ che chở cho muội. Muội không cần biết đã xảy ra chuyện gì, phải một mực thừa nhận muội không hề muốn rời nhà, muội không thể rời khỏi mẹ được. Sau đó muội khó chịu, muội nhức đầu, xin mẹ muội dẫn muội về phòng."



An Nhược Phương gật đầu, dùng sức lau nước mắt.


"Tỷ tỷ, muội phải làm sao để cứu tỷ đây? Giờ Thân buổi chiều, cũng không còn nhiều thời gian."



An Nhược Thần hít sâu một hơi, chịu đựng cơn đau trên người mà bình tĩnh nói: "Phương Nhi, muội có biết, ra khỏi phủ chúng ta đi về cổng thành phía nam, phải đi thế nào mới trốn được an toàn, không dễ bị bắt về không? "



"Ơ..." An Nhược Phương không biết. Từ trước đến nay cô bé ra ngoài đều là đi theo người khác, đúng là biết đường, nhưng lại chưa từng nghĩ xem có lối đi nào để dễ trốn không.



An Nhược Thần tỉ mỉ nói với cô bé một lần, lại hỏi cô bé có biết những con đường nàng vừa nói không. An Nhược Phương biết hết, nàng hay theo tỷ tỷ mẫu thân đi dạo mấy phố phường ở gần cổng thành phía nam, cũng thường ra khỏi thành lên chùa trên núi thắp hương, nàng biết được cổng thành phía nam.



An Nhược Thần lại dặn nàng nếu bị người ta phát hiện thì nói thế nào, gặp ông Tưởng thì nên nói ra sao, phải làm sao để đút lót quan hệ, gặp người xấu trên đường thì né tránh thế nào, vân vân đủ thứ. Cứ nói thế, bỗng nàng thấy sợ, muội muội quá nhỏ, ra khỏi nhà như thế, nếu gặp chuyện bất trắc thì sao?



Nàng hơi do dự, nhưng rồi nghĩ đến Tiền Bùi, nghĩ đến An Nhược Phương bị lão ta sờ chân đến sợ mà nôn mửa. Nàng lấy lại bình tĩnh, cắn chặt răng, rồi cầm tất cả số bạc vụn trong bọc nhỏ giấu sau bàn ra, chọc thủng giấy trên cửa sổ, nhét từng món đồ một ra ngoài cho An Nhược Phương.



"Số tiền này, là tỷ tỷ dành giụm được, không nhiều lắm, muội giữ lấy mà sống qua ngày."



Những lời này nghe thật quen tai, An Nhược Phương lại muốn khóc. Cô bé không mang theo số tiền để dành vì tỷ tỷ, nhưng hôm nay lại phải dùng đến tiền của tỷ tỷ? Hơn nữa ý trong lời này, là tỷ tỷ sẽ không đi sao? "Tỷ ơi, vậy còn tỷ thì sao ạ?"



An Nhược Thần cười nói: "Tỷ không thể đi được. Muội muội ngoan, tỷ bị nhốt rồi, muội muốn cứu tỷ ra ngoài, chỉ e sẽ bị phát hiện thôi. Lúc này cũng không còn nhiều thì giờ, không kịp rồi. Hơn nữa tỷ còn đang bị thương, đi không nhanh, sẽ liên lụy đến tốc độ của muội.  Bà tử nha hoàn sẽ đến đưa thuốc, rồi sẽ nhanh chóng phát hiện tỷ không có ở đây, cũng đoán được chúng ta đã bỏ trốn, sẽ bị đuổi kịp đấy. Muội đi một mình thì bọn họ sẽ không dễ phát hiện ra đâu, cũng sẽ không đoán ra được, như thế cơ hội thành công mới lớn được. Nếu phát hiện muội không có ở đây, bọn họ sẽ đi tìm trong phủ, cho là muội chỉ núp đâu đó trong phủ, như thế muội cũng có thời gian chạy đến cổng thành phía nam."



An Nhược Phương cắn môi, nước mắt vờn quanh. Cô bé biết, tỷ tỷ lên kế hoạch chạy trốn thỏa đáng như thế, bây giờ nhường lại cho mình.



An Nhược Thần nhìn ra bên ngoài từ chỗ thủng, nhìn muội muội mà hỏi: "Chỉ một mình muội đi, có dám không?"



An Nhược Phương ra sức gật đầu. Trong lòng vốn còn tí xíu do dự sợ hãi khi rời xa khỏi mẹ, nhưng bây giờ đã bị ép xuống rồi. Cơ hội chạy trốn duy nhất của tỷ tỷ, nay nhường lại cho cô bé. An Nhược Phương lau nước mắt, nói: "Tỷ tỷ, nhất định tỷ phải sống thật tốt đấy. Đợi muội lớn lên, có bản lĩnh rồi, muội sẽ quay về tìm tỷ, không để gã ác nhân họ Tiền kia bắt nạt tỷ."



An Nhược Thần cũng rơi lệ, muốn xoa đầu muội muội nhưng đáng tiếc lại không thể. Nàng nói: "Dù ở bên ngoài chịu khổ thì cũng đừng sợ. Muội phải nhớ cho kỹ, hãy nhớ nhất định tỷ tỷ sẽ đi tìm muội, tỷ tỷ sẽ sống, và sẽ sống thật tốt. Sẽ đi tìm muội, sẽ chăm sóc muội, sẽ tìm cho muội một cửa hôn tốt. Nếu phải chịu khổ thì muội hãy nghĩ đến lời này của tỷ, tỷ tỷ bảo đảm đấy, tỷ nhất định sẽ đi tìm muội."



An Nhược Phương gật đầu.



"Muội phải nhớ những câu chuyện mà tỷ tỷ đã kể với muội, những người trong đó đều dũng cảm cơ trí, cuối cùng có được cuộc sống hạnh phúc. Rồi muội cũng sẽ như thế. Đừng sợ."



An Nhược Phương lại gật đầu.



Thông qua lỗ thủng nho nhỏ trên cửa sổ, hai tỷ muội cùng nhìn đối phương.



"Đi nhanh đi, đừng để người khác có nghi ngờ." An Nhược Thần thấp giọng bảo.



An Nhược Thần lại gật đầu lần nữa. Lau nước mắt đi, giấu kỹ bạc rồi nói: "Tỷ tỷ, tỷ cũng phải nhớ đấy. Nếu tỷ phải chịu khổ không đến được, cũng đừng sốt ruột sợ hãi, muội sẽ trưởng thành, sẽ làm nên chuyện, đến lúc ấy đổi thành muội đến đón tỷ."



"Được." Giọng An Nhược Thần chất chứa nghẹn ngào.



An Nhược Phương loáng thoáng nghe thấy có tiếng người đi đến bên này. Cô bé cắn răng, "Tỷ tỷ, chúng ta sẽ gặp lại." Rồi tiểu cô nương quay đầu chạy mất.



An Nhược Thần dán tai vào bên cửa sổ, lắng nghe động tĩnh bên ngoài, không ai phát hiện ra muội muội, bên ngoài cũng không có gì kỳ lạ. Nàng thở phào một hơi, cuối cùng lại chẳng chịu được, che mắt khóc nức nở.



Nếu còn sống, nhất định sẽ gặp lại.



An Nhược Thần lại bò về giường, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Một hồi sau, bà tử đi đến, đút thang đổi thuốc cho nàng. An Nhược Thần chịu đau không nói tiếng nào. Nàng nhớ tứ muội có nhắc đến lỗ chó, nhất định tứ muội sẽ nghĩ cách lén ra ngoài.



Đến trưa, An Nhược Thần dùng cơm xong thì nằm trên giường, cơ thể không cử động, nhưng tim lại sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Tứ muội đã ra ngoài chưa? Có đến kịp không?



Không có tin tức gì, trong phòng chỉ có mỗi mình nàng, vô cùng yên tĩnh.