Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 19 :
Ngày đăng: 19:40 18/04/20
Đợi đến chiều khi bà tử mở khóa vào thay thuốc cho nàng, nàng vờ như lơ đễnh hỏi: "Mấy giờ rồi?"
"Đã giờ Thân rồi." Bà tử đáp.
Đúng lúc này có một tiểu a hoàn thở hồng hộc lao vào, hét lớn tiếng: "Đại tiểu thư, tứ tiểu thư có từng đến tìm tiểu thư không?"
Tim An Nhược Thần đập mạnh, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Không có, ta ngủ suốt buổi, cửa sổ cũng khóa, sao con bé đến tìm ta được. Đã có chuyện gì thế?"
"Người trong viện của tứ tiểu thư nói lại, chưa tới giữa trưa thì tứ tiểu thư có bảo là muốn đi ngủ sớm nên vào phòng ngủ. Bà tử a hoàn đều làm việc ở ngoài phòng, sau đó đi nghỉ ngơi. Cũng không ai để ý tứ tiểu thư rời nhà lúc nào cả. Bây giờ người không thấy đâu, tất cả mọi người đang đi tìm khắp nơi. Sợ là tứ tiểu thư lo cho thương thế của tiểu thư, nên mới sai a hoàn đến hỏi xem tứ tiểu thư có từng tới đây không."
An Nhược Thần thầm vui mừng, tứ muội đã trốn đi rồi, quả thật đã trốn đi rồi.
"Chưa từng đến." Nàng đáp.
A hoàn nghe xong lại cuống cuồng chạy đi.
Không lâu sau, trong gian phòng của An Nhược Thần ồn ào hẳn. Đàm Thị phòng nhì đến, Đoàn Thị phòng bốn đến, bà tử đến, a hoàn đến, An Bình cũng đến.
Từng người từng người đều đến tra hỏi nàng về tung tích của An Nhược Phương. Nhưng An Nhược Thần trước sau đều khẳng định không biết.
"Trên người ta bị thương chỉ có thể nằm, cửa sổ lại khóa, ta lại chưa từng đi ra ngoài, làm sao biết được tung tích của Phương Nhi? Có lẽ muội ấy cũng giống lần trước núp đâu đó trong phủ thôi, đi tìm kỹ lại đi, nhất định có thể tìm được."
Nhưng đã lật tung toàn bộ trên dưới phủ rồi mà vẫn không tìm được. Thế là mọi người lại lần nữa quay về phòng An Nhược Thần vặn hỏi.
An Chi Phủ và An Vinh Quý nhận được tin thì gấp gáp chạy về nhà. An Chi Phủ nghe An Bình bẩm báo lại chuyện, lập tức nổi cơn thịnh nộ, đi thẳng vào viện của An Nhược Thần, lật tung sân nhà nàng lên.
An Nhược Thần bị thương phải quỳ xuống nền nhà, nhưng vẫn chỉ có câu nói kia: nàng không biết! Sao nàng có thể biết được chứ?!
An Chi Phủ sai người xuất phủ, tìm kiếm khắp thành. Lúc này Đàm Thị phòng nhì phát hiện ra cửa sổ phòng An Nhược Thần bị phá thủng, bèn gọi bà tử đến hỏi. Bà tử run rẩy nói, cửa sổ trong khuê phòng của đại tiểu thư vẫn tốt, trước đó cũng không phát hiện bị thủng.
Đàm Thị phòng nhì cười nhạt, nói vẻ mỉa mai: "Nhìn cái khung cửa giấy này là biết ngay có người phá, đại tiểu thư bị thương nặng, không thể nào bò xuống đi chọc thủng cửa sổ đấy chứ?"
An Nhược Thần phụ họa: "Đúng là không thể nào."
An Chi Phủ ở bên cạnh đã hiểu được lời của Đàm Thị, ông ta gầm lên: "Có phải Phương Nhi đã đến tìm ngươi không? Nó đã nói gì với ngươi, ngươi cũng đã nói gì với nó? Giờ nó đang ở đâu?"
An Nhược Thần bình tĩnh nhìn cha nàng, lại trả lời lần nữa, tứ muội không đến, nàng cũng không biết gì.
An Chi Phủ hung dữ trợn lớn mắt nhìn nàng.
Màn đêm buông xuống, bọn gia nô hộ vệ đi ra ngoài tìm người quay về báo, không tìm được tứ tiểu thư. An Chi Phủ lại tức giận quát tháo bảo bọn họ tiếp tục đi tìm. Sau đó ông ta lại cầm lấy roi, lại tàn nhẫn đánh đập An Nhược Thần.
Lần này An Nhược Thần bị đánh còn thảm hơn trước, nàng gần như thoi thóp chút hơi tàn, chỉ nói một câu: "Không biết."
An Chi Phủ không có bằng chừng, nhưng trong bụng đã nghi ngờ con gái lớn. Chỉ có thể là nó, chỉ có thể là nó. An Nhược Phương còn nhỏ tuổi, sao có thể tự mình chạy trốn được. Chắc chắn tất cả chủ ý đều từ An Nhược Thần mà ra, chuyện này là do nó làm, chỉ có thể là nó.
An Chi Phủ sai người ném An Nhược Thần vào phòng chứa củi, không cho phép nàng được ăn uống, cho đến lúc nàng chịu nói thật mơi thôi.
Long Đại nghĩ ngợi, rồi sai người chuẩn bị ngựa, không kịp đợi Tông Trạch Thanh phát người về mời hắn đến. Hắn dẫn theo hai vệ binh, chạy thẳng vào màn đêm, hướng đến An phủ.
Trên con phố tối đen tĩnh lặng, chỉ có ánh sao cùng đèn lòng treo ngoài hàng quán là chiếu rọi con đường. Từ xa xa, Long Đại nhìn thấy An phủ, cách một bức tường vẫn có thể thấy ánh sáng chói lóa từ đèn lồng. Long Đại cau mày, còn chưa đến giờ Tý, vì sao Tông Trạch Thanh lại hành động trước thời gian?
Còn đang nghi ngờ thì có một người giục ngựa đi ra từ chỗ tối trên đường, chính là Tông Trạch Thanh.
"Tướng quân." Tông Trạch Thanh chạy nhanh đến gần, thấp giọng nói: "Đột nhiên trong An phủ đốt đèn bốn phía, có tiếng người gào thét, hình như đã gặp chuyện rồi. Ta đang định lấy lý do tuần đêm đi ngang qua để vào phủ lục soát. Lần này cũng đỡ được lý do có người mật báo mật thám."
"Đợi đã." Long Đại cản lại. Dù trong bụng biết Tông Trạch Thanh nói đúng, chuyện này bất ngờ xuất hiện rất đúng dịp, kịp thời tháo gỡ chỗ khó xử cho bọn họ. Nhưng trực giác của hắn lại phát hiện điều không ổn, "Đợi đã."
"Đợi cái gì? Đợi đến lúc nào?" Đối với tiền tuyến, thời cơ là quan trọng nhất, nên Tông Trạch Thanh muốn hỏi cho rõ.
Long Đại lại nhìn An phủ, ánh sáng bên trong càng lúc càng nhiều, hình như động tĩnh càng lúc càng lớn.
"Đợi ta quay lại." Long Đại kéo dây cương, thúc ngựa chạy đến An phủ.
Long Đại không vào An phủ mà đi vòng vòng quanh tường. Hắn cho ngựa đi chậm lại, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài An phủ, lắng nghe động tĩnh bên trong tường. Đến khi đi vòng qua tường sau An phủ, hắn dừng lại.
Trước mắt là cảnh khiến người ta giật mình.
Một thân ảnh nhỏ nhắn vất vả bò ra từ lỗ chó.
Minh nguyệt nhô ra khỏi tầng mây, soi sáng một vùng ở tường sau. Long Đại thấy rõ mồn một: cô nương ấy, tóc tai rối bù, trên người như có vết máu, khổ sở không chịu nổi. Nàng bò ra khỏi lỗ chó, không đứng thẳng được, hình như trên đùi cũng bị thương. Ngực nàng nhấp nhô phập phồng, đang kinh hoàng thở dốc, quay phải quay trái nhìn khắp nơi, thấy cách đó không xa có bóng đen ngồi trên lưng ngựa, nhất thời cứng đờ.
Long Đại không nhúc nhích, cô nương kia cũng không động đậy, cứ thế đối mặt với nhau. Sau đó hắn thấy cô nương kia kinh ngạc trơn to mắt, hình như nhận ra hắn rồi. Nàng mở miệng, im lặng gọi một tiếng "tướng quân".
Sau hậu viện có người lớn tiếng hò hét. "Ở đây cũng không có, nhất định là tiểu thư đã chạy đi rồi." "Trốn thế nào chứ, tiểu thư có thể mọc cánh được sao?" "Ra ngoài nhìn xem sao, chắc chắn tiểu thư chưa chạy xa đâu."
Long Đại thúc vào bụng ngựa, vội vàng phóng nhanh đến bên người An Nhược Thần, cúi người đưa tay ra, nắm chặt bên eo nàng, ôm nàng lên lưng ngựa.
"Tướng quân." Lúc này hắn nghe được giọng của nàng, yếu ớt vô lực, nhưng có ngạc nhiên mừng rỡ.
Tất cả mọi vấn đề, đợi đến lúc gặp nàng là liền biết nên làm thế nào.
Long Đại giũ áo choàng, che chắn kín kẽ cho cô nương đang ôm trước ngực, rồi hai người cùng cưỡi một ngựa nhanh chóng chạy vào con phố đêm đen.
Tông Trạch Thanh kiên nhẫn chờ Long Đại quay về hạ lệnh, không ngờ lại thấy Long Đại giục ngựa lao đến, trước ngực còn che một người. Lúc đi ngang qua bên người hắn cũng không dừng lại, chỉ khẽ quát một tiếng: "Rút lui!"
Sau đó liền phóng mấy tăm ngay trong chớp mắt.
Tông Trạch Thanh ngẩn người!
Mụ nội nó chứ! Tướng quân tự mình cướp người?! Cướp hay trộm thế?! Lại làm ra loại chuyện này!! Cũng không nói trước một tiếng!!!
Rút lui rút lui rút lui, nhanh! Chuyện này còn kích thích hơn so với vào phủ lục soát, à không, là phiền toái hơn.