Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 172 :
Ngày đăng: 19:44 18/04/20
Thiệp mời của An gia thuận lợi được đưa đến tay Tưởng Tùng,
An Vinh Quý quay về báo lại với Tiền Thế Tân, nói dáng vẻ hắn lê cái
thân tàn đến đưa thiệp mời đã làm Tưởng Tùng nghi ngờ, nên Tưởng Tùng đã đồng ý sẽ dự tiệc.
Tiền Thế Tân hài lòng, phản ứng của Tưởng Tùng cũng nằm trong
dự liệu. Con người này tự phụ kiêu ngạo, cảm thấy chuyện có phần không
đúng thì nhất định sẽ đi xem thử. Hắn ta đề phòng người An gia, dĩ nhiên sẽ sơ sót những việc khác.
Tiền Thế Tân sắp xếp xong xuôi, phái Ngôn Dao liên lạc thu xếp
người hành sự trong hôn lễ, rồi lại dặn dò Lý Thành An đang ở An phủ
phải canh kỹ động tĩnh của An gia, không thể để xảy ra bất trắc gì trong kế hoạch được.
Muốn lật đổ Long Đằng, ngày hôn lễ này sẽ là mấu chốt.
Nhưng Tiền Thế Tân cũng để ý. Hắn không hy vọng sau khi giúp
bọn họ kéo ngã Long Đằng, người bị kéo ngã tiếp theo chính là mình. Nên
Tiền Thế Tân đã nghĩ đến phụ thân.
Tiền Thế Tân lại vào ngục một chuyến. Đi gặp Tiền Bùi.
Hôm qua sau khi trở về từ An phủ, hắn đã nói qua chuyện với
Tiền Bùi, hắn cần quan hệ ở Nam Tần, cần sự giúp đỡ của Huy vương. Tiền
Bùi nở nụ cười đầy thâm ý: “Rốt cuộc thì ngươi cũng đã rõ rồi đấy, không thể trông cậy được vào những người khác, chỉ có cha ruột ngươi mới thật lòng vì ngươi.”
Tiền Thế Tân không thích điệu cười này của Tiền Bùi, nhưng hắn
không thể không thừa nhận, nếu muốn leo cao mà không có người chống đỡ
giúp hắn, chỉ sợ hắn sẽ té ngã. Hắn cần phụ thân lo liệu quan hệ ở Nam
Tần giúp hắn, hắn tin rằng Huy vương cũng như mình, tuy cùng là đồng
minh xây nghiệp lớn với bên này, nhưng cũng đề phòng khi nghiệp lớn đã
thành thì sẽ bị người ta phản bội cắn ngược lại. Nên Huy vương cũng cần
có người chi viện, mà chi viện này, là tai mắt kiềm chế, tốt nhất là ở
vùng biên giới. Quận Bình Nam và thái thú quận Bình Nam, hiển nhiên quan trọng rồi.
Tiền Bùi nghe xong yêu cầu thì lại cười: “Điều này còn cần
ngươi nói ư, ngài biết ngươi là con trai của ta, dĩ nhiên sẽ đứng về
phía ngươi rồi.”
“Nhưng ngài ấy nên biết có thể trực tiếp liên lạc với ta.” Tiền Thế Tân nói: “Ta cần phải có cách liên lạc giống Giải tiên sinh, truyền tin thế nào rồi phối hợp cùng nhau ra sao.”
Tiền Bùi nói: “Hôm qua ta mới gửi tin cho ngài ấy, báo cho ngài ấy biết con trai ta sắp thu xếp cho ta ra khỏi lao ngục, bố trí chỗ
nghỉ sau khi ta rời khỏi đây, rồi sẽ lại thành lập tuyến liên lạc một
lần nữa.”
Tiền Thế Tân nhíu mày, hôm qua? Hôm qua chính là lúc bọn họ bao vây phố An Thủy, phần lớn người trong nha môn đều bị phái ra ngoài. Vậy là cha hắn luôn theo dõi động tĩnh của nha môn từng khắc một, nắm cơ
hội nhân lúc rối loạn mà làm việc sao?
Tiền Thế Tân đè nén vẻ không vui, bảo: “Ông muốn gửi tin thì có thể nói cho ta.”
“Không phải ngươi mới nói với ta là muốn bỏ lại người ở Đại
Tiêu này, để đến cạnh Huy vương ư. Trước giờ ta không biết tâm ý của
ngươi, dĩ nhiên sẽ không qua loa kiếm chuyện.”
“Không phải ta muốn đến cạnh ngài ấy, mà ta cảm thấy ngài ấy hữu dụng.”
“Vậy thì đúng rồi. Ngươi đừng có thanh cao quá, phải khiêm tốn
An Nhược Phương bẻ một cành hoa, lặng lẽ đi đến viện tử của An
Nhược Phương, nếu như bị người ta phát hiện thì nàng sẽ bảo là muốn đến
tặng hoa cho cha. Nhưng may thay, chẳng một ai thấy nàng. Nàng thấy một
nam tử trung niên xa lạ đi vào phòng An Chi Phủ, nàng đón nhất định đó
là thuộc hạ của Tiền Thế Tân. Thế là nàng mò đến dưới cửa sổ, định nghe
lén động tĩnh.
***
Trong viện phòng ba, Tiết Thị trải giường giúp con gái, vừa
trải vừa oán trách con, tại sao lại mời An Nhược Phương kia đến ngủ.
“Đột nhiên nó nhảy từ đâu ra, quái đản dọa người, ai biết trong đó còn
có chuyện gì. Tạm tối nay thôi đấy, ngày mai để nó dọn về viện tử đi.
Chúng ta không động đến nó, biết chưa?”
Sau một phen lải nhải, bà ra cửa phòng định bảo a hoàn mau đi
tìm tứ cô nương đến, đừng làm trễ giờ ngủ của con bà. Nhưng vừa ra khỏi
phòng thì sợ hết hồn, An Nhược Phương đang đứng ở ngoài phòng, bóng đêm
bao phủ lấy nàng ta, vô cùng quỷ mị. Trong tay còn cầm một cành hoa, rất kỳ lạ.
Tiết Thị nhìn sắc mặt nàng ta, tưởng nàng ta đã nghe được lời
mình nói với con gái, vậy là vội bảo: “Tứ cô nương à, ta cũng không phải nói cô nương có gì xấu, nhưng ta chỉ có một đứa con gái, dĩ nhiên là
đau lòng rồi. Bất kể cô nương đã trải qua chuyện gì ở bên ngoài thì cũng không liên quan gì đến mẹ con chúng ta cả. Cô nương cũng biết đấy, mẹ
con chúng ta luôn không thích thị phi, con ta cũng sắp xuất giá rồi, cô
nương đừng làm liên lụy đến nó.”
An Nhược Phương chớp mắt, dĩ nhiên là nàng biết rồi. Tam di
nương là ngọn cỏ đầu tường, bên nào được lợi thì giúp bên đó, nhưng xưa
nay bà ấy chưa từng tự mình tranh giành bao giờ, đều là nhặt thừa của
người khác. Lúc không có ai mẹ nàng còn mắng tam di nương, vừa xảo quyệt lại tham lam.
Tiết Thị thấy nàng không nói lời nào thì đến gần hai bước, thấp giọng đe dọa: “Dù cô nương có làm hại con gái ta thì dù có đang chịu
tang, ta cũng không bỏ qua cho cô nương đâu. Ngày mai dọn về viện tử của mình đi, sau đó cách xa con gái ta ra, biết chưa? Nếu cô nương yên phận thì ta sẽ phối hợp cùng. Trong phủ này, giờ có phu nhân làm chủ. Nàng
ta thế nào cô nương cũng biết rồi đấy. Trước kia nàng ta hận mẹ cô nương nhất, giờ cô nương không có mẹ làm chỗ dựa, nhất định nàng ta sẽ tính
sổ lên đầu cô nương. Lão gia không còn quản mấy thứ vụn vặt ở hậu trạch
nữa, phòng năm lại chỉ biết lo cho con trai nàng ta, nên chỉ có ta mới
phối hợp với cô nương thôi, biết chưa?”
“Biết rồi.” An Nhược Phương cúi đầu, thấp giọng đáp.
Tiết Thị ngẩn người, nhưng vẫn chưa yên lòng. Tứ cô nương rời
đi đã hơn nửa năm, sau khi quay về có cảm giác khác hẳn lúc trước, dù
chỉ đứng thôi vẫn có vẻ bình tĩnh lạnh lùng, không giống dáng vẻ yếu
đuối như trươc. Tiết Thị lại quyết định, nhất định phải để nàng ta cách
xa con gái mình.
Đang định mở miệng uy hiếp tiếp thì lại nghe thấy An Nhược
Phương nhút nhát nhỏ giọng nói: “Tam di nương, Tưởng tướng quân là ai
thế? Vừa nãy con mới nghe thấy cha nhắc đến tam tỷ và Tưởng tướng quân
với người khác. Nhưng con nhớ rõ, hôm nay mọi người có nói tam tỷ đã
đính hôn với Đỗ công tử ở ngoài quận mà.”
Tiết Thị sững sờ.