Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 173 :

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


An Nhược Phương chớp mắt, dĩ nhiên là nàng biết rồi. Tam di

nương là ngọn cỏ đầu tường, bên nào được lợi thì giúp bên đó, nhưng xưa

nay bà ấy chưa từng tự mình tranh giành bao giờ, đều là nhặt thừa của

người khác. Lúc không có ai mẹ nàng còn mắng tam di nương, vừa xảo quyệt lại tham lam.



Tiết Thị thấy nàng không nói lời nào thì đến gần hai bước, thấp giọng đe dọa: “Dù cô nương có làm hại con gái ta thì dù có đang chịu

tang, ta cũng không bỏ qua cho cô nương đâu. Ngày mai dọn về viện tử của mình đi, sau đó cách xa con gái ta ra, biết chưa? Nếu cô nương yên phận thì ta sẽ phối hợp cùng. Trong phủ này, giờ có phu nhân làm chủ. Nàng

ta thế nào cô nương cũng biết rồi đấy. Trước kia nàng ta hận mẹ cô nương nhất, giờ cô nương không có mẹ làm chỗ dựa, nhất định nàng ta sẽ tính

sổ lên đầu cô nương. Lão gia không còn quản mấy thứ vụn vặt ở hậu trạch

nữa, phòng năm lại chỉ biết lo cho con trai nàng ta, nên chỉ có ta mới

phối hợp với cô nương thôi, biết chưa?”



“Biết rồi.” An Nhược Phương cúi đầu, thấp giọng đáp.



Tiết Thị ngẩn người, nhưng vẫn chưa yên lòng. Tứ cô nương rời

đi đã hơn nửa năm, sau khi quay về có cảm giác khác hẳn lúc trước, dù

chỉ đứng thôi vẫn có vẻ bình tĩnh lạnh lùng, không giống dáng vẻ yếu

đuối như trươc. Tiết Thị lại quyết định, nhất định phải để nàng ta cách

xa con gái mình.



Đang định mở miệng uy hiếp tiếp thì lại nghe thấy An Nhược

Phương nhút nhát nhỏ giọng nói: “Tam di nương, Tưởng tướng quân là ai

thế? Vừa nãy con mới nghe thấy cha nhắc đến tam tỷ và Tưởng tướng quân

với người khác. Nhưng con nhớ rõ, hôm nay mọi người có nói tam tỷ đã

đính hôn với Đỗ công tử ở ngoài quận mà.”



Tiết Thị sững sờ.



***



Sáng sớm hôm sau, cả An phủ đều vui vẻ hớn hở, không chỉ là

niềm vui khi An Nhược Phương bất ngờ bình an quay về, mà vui hơn chính

là An Nhược Hi ngủ một đêm, sáng dậy đã khỏe hơn. Có thể xuống giường có thể nói chuyện, khẩu vị cũng khá lên.



Nhất thời trái tim treo cao của An Chi Phủ đã rơi xuống, Đàm

Thị mừng tới nỗi không khép được miệng. Nhớ đến hôm qua An Nhược Phương

nói gì mà “chuyển phúc của muội cho tỷ”, thế là vô cùng thân thiết tốt

bụng với An Nhược Phương. Lúc ăn sáng còn tự tay gắp thức ăn cho An

Nhược Phương, rồi nói cho An Nhược Phương biết mình sẽ dặn dò bà tử a

hoàn sửa sang lại viện tử của nàng, nếu cảm thấy thiếu gì thì cứ tới nói với bà.



Tiết Thị không đổi nét mặt, vẫn cứ như bình thường. Phụ họa

cùng Đàm Thị, nói nếu nhị cô nương đã khỏe lên thì nhất định là có phúc

vận, đáng tiếc phúc khí này lại phải đến Tiết gia.



Đàm Thị trợn mắt với bà ta. Người này nói không hay ho chút nào cả, nghe thì giống như hùa theo chuyện, nhưng rồi lại khiến người ta

cảm thấy có châm chọc sau đó.



An Nhược Phương không nghe được nhiều tranh đấu giữa các di

nương, vì An Nhược Hi gọi nàng vào phòng. Nói là đã lâu hai tỷ muội

không gặp nhau, có mấy chuyện muốn chuyện trò cùng nhau.



Vừa đóng cửa lại, hai người liền ngồi đối mặt nhau. An Nhược Hi sầm mặt. Nàng bị bệnh đợt này, tuy đã khỏe lên nhưng vẫn còn vẻ yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, khí thế chẳng bằng trước. An Nhược Phương bình tĩnh nhìn nàng, đợi nàng lên tiếng.



An Nhược Hi nhìn An Nhược Phương mãi một hồi lâu mới mở miệng: “Tứ muội đã lớn rồi.”



“Đúng thế nhị tỷ, muội đã lớn rồi.”



“Hôm qua tỷ nghe thấy giọng muội, còn tưởng mình nằm mơ nữa

chứ. Sáng nay hỏi mới biết thì ra đúng là muội thật. Nghe nói tối qua là muội đút thuốc cho tỷ?”



“Vâng nhị tỷ.”



“Không chỉ là nước thuốc, đúng không?” Tuy lúc ấy An Nhược Hi còn đang hôn mê, nhưng vẫn nhớ rõ.



“Vâng nhị tỷ.”



An Nhược Hi cau mày phiền não: “Muội cho tỷ uống gì thế? Bọn a hoàn đều nói không biết, nói đại phu chỉ kê thuốc nước.”



“Nếu nhị tỷ không thể bình tĩnh nghe thì chuyện sau đó sẽ khó nói lắm.” An Nhược Phương thờ ơ đáp.



An Nhược Hi sửng sốt, tứ muội trước mắt đây đâu còn là tiểu cô

nương đáng yêu vui vẻ của lúc trước, dáng vẻ lạnh lùng ấy, giọng điệu

bình tĩnh ấy… “Trong, trong thời gian muội mất tích, đã ở cùng những ai

thế?”



“Một đôi vợ chồng tốt bụng đã cứu muội.” An Nhược Phương nói. Vừa bắt đầu đã bị An Nhược Hi ngắt lời.



“Được rồi được rồi. Tỷ đã nghe rồi, đừng lặp lại nữa.” An Nhược Hi lại nhìn muội muội, hít sâu một hơi, nói: “Tỷ rất bình tĩnh nghe

muội nói đây, muội nói thật cho tỷ đi. Vì sao tỷ lại đột nhiên khỏe

lên?”



“Nhị tỷ không phải bị phong hàn, mà là trúng độc.” An Nhược Phương nhỏ giọng nói.


An Nhược Phương cụp mắt cúi đầu, cảm thấy đúng là như vậy, nếu

không thì sao sống nổi. Nhưng An Nhược Hi nghe thấy người trong lòng nói nặng như thế, nhất thời mắt đỏ lên: “Vì ta không muốn gạt huynh nên mới gấp gáp đến gặp huynh. Nếu chuyện là như thế, ngộ nhỡ ta thật sự chỉ

sống được một tháng, vậy làm sao qua cửa được đây. Hay là có cần, đẩy

lùi ngày cưới không? Đợi ta chữa hết độc…”



“Lùi thế nào hả?” Tiết Tự Nhiên trợn mắt nhìn nàng.



An Nhược Hi định nói vào ý định, nhưng lại bị Tiết Tự Nhiên

quát: “Có lùi được cũng không lùi, mai nàng phải mau chóng gả cho ta,

nàng thành vợ Tiết gia rồi thì ta mới đi tìm đại tỷ nàng tính sổ được!”



Hai mắt An Nhược Hi càng đỏ hơn, Tiết công tử của nàng quá tốt

với nàng rồi. “Vậy ngộ nhỡ một tháng sau ta chết thật, há chẳng phải là

xui xẻo sao?”



Tiết Tự Nhiên tức điên người, ngày mai thành thân rồi mà giờ

còn treo chữ chết ở ngay miệng, nàng không ngại xúi quẩy hả. “Vậy nàng

nghĩ xem, lúc chết làm con gái An gia suốt đời chưa được gả với trên bia mộ viết chữ vợ của Tiết Tự Nhiên, cái nào tốt hơn?”



An Nhược Hi nhảy cẫng lên, tinh thần lên cao, “Nhất định ngày mai ta sẽ gả qua.”



Tiết Tự Nhiên lườm nàng. Nhưng An Nhược Hi chẳng hề để ý, kéo

An Nhược Phương đi: “Nhanh nhanh, vấn đề đã được giải quyết rồi, mau về

nhà thôi, đừng để cha phát hiện.”



“Kiệu đâu?”



An Nhược Hi vội ra ngoài gọi kiệu.



Nhân cơ hội đó, An Nhược Phương nói với Tiết Tự Nhiên hôn lễ

ngày mai có thể sẽ xảy ra tai vạ, chuyện bọn họ muốn ra tay với Tưởng

tướng quân, hy vọng Tiết Tự Nhiên cảnh giác trước mà có sắp xếp. Tiết Tự Nhiên nói với tiểu cô nương này: “Muội về nói với đại tỷ mình là nàng

ta đã kết thù cùng ta rồi, may mà muội chạy sớm đấy, nếu không chắc chắn lúc này ta sẽ lấy muội ra đối phó với nàng ta. Ta sẽ không giúp nàng ta làm bất cứ việc gì nữa, chuyện nàng ta ức hiếp Hi Nhi, nhất định ta sẽ

đòi lại.”



***



Tại doanh trại ở dốc Thạch Linh, An Nhược Thần nhận được tin

của Cổ Văn Đạt, đã mở quan tài rồi, nhưng không có thuốc giải. An Nhược

Thần thở dài, cúi đầu đầy ảo não, rốt cuộc là ở đâu chứ? Còn có cách gì

để hỏi ra được nữa không?



Chợt lúc này nàng nghe thấy tiếng kèn hiệu thổi ở ngoài lều, vậy là vội ra ngoài nhìn.



Sĩ quan phụ tá của Sở Thanh cưỡi ngựa chạy qua, thấy An Nhược

Thần thì vội xuống ngựa thi lễ, An Nhược Thần hỏi hắn đã xảy ra chuyện

gì, người kia đáp: “Sứ thần Nam Tần đã đến, thông báo quốc thư, thưa

rằng hoàng đế Nam Tần Đức Chiêu đế đã bị quân Đông Lăng sát hại trên

đường ngự giá thân chinh. Tạm thời Huy vương nắm hoàng quyền, hạ lệnh

toàn bộ ngưng chiến, cũng muốn một lời nói rõ từ Đông Lăng. Sứ thần đến

còn nói, chỉ sợ những vụ án trước đấy đều là mưu kế do Đông lăng âm thầm làm chuyện xấu, cần điều tra nghiêm ngặt. Hy vọng Đại Tiêu chúng ta

giúp sức.”



An Nhược Thần hoảng hốt. Tại sao điều này lại không giống với

suy đoán của nàng? Đoạt ngôi hoàng đế, đàm phán hòa bình, sau đó sống

yên ổn vô sự với nhau, Huy vương cũng được như mong muốn. Giờ bảo mọi

việc do Đông Lăng gây nên là có ý gì?”



“Long tướng quân đâu?” An Nhược Thần hỏi.



“Tướng quân đến huyện Thạch Linh rồi.”



***



Trong An phủ, Tiết Thị đỡ An Chi Phủ về phòng, trong phủ tấu hỉ nhạc om sòm, người ở a hoàn bà tử chạy lui chạy tới thu vén chuẩn bị,

rất chi là ồn ào. Tiết Thị cười nói: “Cũng ồn quá à, lão gia về phòng

thì sao ngủ được.”



Bước chênh An Chi Phủ nhẹ tênh, nói: “Không sao, ta vui lắm mà. Cũng chỉ ồn mấy ngày rồi yên tĩnh lại thôi. Phải ồn ào mới hay.”



Tiết Thị đỡ An Chi Phủ đứng lại ở bên hồ nước trong vườn hoa An phủ: “Lão gia nhìn xem phong cảnh đẹp quá.”



“Về phòng đi, ta mệt rồi.”



“Lão gia nói đúng, không làm ồn một hồi thì sao có thể yên bình được.” Tiết Thị vừa nói xong thì khăn tay rơi xuống đất. Bà cúi người

nhặt lên, nhưng thứ bà nhặt lại là một tảng đá lớn đã được nhắm sẵn, bốn bề vắng lặng, bà dùng sức vung cánh tay, dồn hết lực đập xuống sau gáy

An Chi Phủ, rồi tiếp đấy đá một phát vào sau đầu gối ông ta.



An Chi Phủ “a” một tiếng rơi tõm xuống nước, Tiết Thị dùng đá

trong tay đập xuống An Chi Phủ, rồi lại nhặt một cây gậy gỗ lên, nhấn An Chi Phủ đang định giãy giụa xuống nước.