Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 174 :
Ngày đăng: 19:44 18/04/20
An Nhược Hi và An Nhược Phương âm thầm quay về phủ, hình như
không có ai phát hiện các nàng ra ngoài cả, An Nhược Hi trộm vui. Nhưng
lúc về viện tử thì lại thấy Đàm Thị cau mày đứng trước cửa phòng nàng,
tim An Nhược Hi chợt hốt hoảng. Đàm Thị hỏi nàng: “Hai đứa không ngủ
trưa mà chạy đi đâu thế hả?”
An Nhược Hi đáp: “Ồn thế này thì sao ngủ được ạ, bọn con chỉ đi dạo quanh quanh trong nhà thôi. Đã lâu rồi tứ muội mới về, có rất nhiều chỗ đã được sửa lại mà muội ấy không biết.” Vừa đáp vừa thầm tính xem
nên đối phó với câu tiếp theo như thế nào.
Kết quả Đàm Thị lại nói: “Có thấy cha con đâu không. Có khách đến gặp ông ấy nhưng lại không thấy người đâu.”
An Nhược Hi thở phào, “Không ạ.”
Đàm Thị nhíu mày rồi rời đi. Tìm khắp nơi mà không thấy, còn
tưởng có lẽ lão gia muốn đến tìm con gái, nhân dịp trước khi xuất giá mà đến căn dặn, nhưng cũng không có nốt. Đàm Thị lại đến viện tử của Tiết
Thị một lần nữa.
Tiết Thị đang thêu chăn hỉ với con gái, thấy Đàm Thị đến thì vội hỏi: “Phu nhân, đã tìm thấy chưa?”
Đàm Thị lạnh mặt hỏi: “Lúc ngươi đưa lão gia về phòng, lão gia có nói là muốn làm gì không?”
Tiết Thị lắc đầu: “Lão gia chỉ nói là muốn về phòng thôi, nhưng còn chưa vào sân thì chợt nói là không cần thiếp tiễn nữa, bảo thiếp về đi. Có phải ông ấy đi tìm đại thiếu gia hay Lý tiên sinh rồi không? Đã
hỏi An Bình chưa?”
“Bọn họ cũng không thấy đâu. Chỉ biết sau bữa trưa lão gia đã
đến chỗ ngươi.” Đàm Thị rất không vúi, vào lúc bận tối mắt tối mũi mà
lại không tìm thấy người đâu, điều này khiến bà ta rất phẫn nộ.
Tiết Thị an ủi: “Phu nhân chớ vội, hôm nay trong phủ nhiều
việc, không phải người thân bạn bè đều đến rồi đấy sao? Các viện cũng
náo nhiệt, có lẽ lão gia chỉ đi bộ đâu đó thôi.”
Đàm Thị ngẫm nghĩ rồi quay đầu đi.
Còn về phía Tiết Tự Nhiên, sau khi về phủ thì lệnh Hướng Vân
Hào tìm mấy thuộc hạ đến, đích thân dặn dò với bọn họ. Một là phải giám
thị An Nhược Phương, rõ ràng tiểu nha đầu này cùng một phe với đại tỷ
nàng ta. Còn nữa, cô tử đã cứu nàng ta chính là mật thám, nếu mật thám
dùng độc thì hẳn cô tử cũng sẽ biết một hai. Hai là cho người canh gác
Lục đại nương của lầu Tử Vân. Ba là phải thu thập tin tức tình hình ở
tiền tuyến, không thể lơ là được, có bất cứ manh mối gì là phải kịp thời hồi báo. Nếu An Nhược Thần có hành tung gì khác, cũng phải tức tốc báo
về.
Nghĩ đến đây Tiết Tự Nhiên lại ảo não, cái đồ An Nhược Thần kia cứ trốn ở tiền tuyến không về. Ngươi nói xem quân gia người ta đánh
giặc giữ nước, một cô nương như ngươi lại cứ ở đó không chịu đi làm gì,
Long tướng quân cũng không tị húy việc này sao? Chuyện này mà bị người
ta nắm được thì để xem sẽ phải thế nào.
Tiết Tự Nhiên dặn dò mọi người xong thì cho họ lui xuống làm
việc. Còn mình lại nằm trên giường tĩnh dưỡng, suy nghĩ một lúc rồi giục a hoàn sắc thuốc cho hắn uống, uống qua hai bát thì người khỏe lên. Đêm mai là đêm động phòng hoa chúc, không thể để cô nương ngốc nghếch An
Nhược Hi kia xem thường được. Tiết Tự Nhiên nằm trên giường, nghĩ cách
để sau khi cưới phải đến tiền tuyến gặp An Nhược Thần một lần, nàng ta
ngu xuẩn đến thế á, không tìm được thuốc giải ư? Là cố ý hay là thật?
gia! Lão gia!” An Vinh Quý đứng bên nhìn, đi đến đỡ bà, không kìm được
mà gạt lệ.
Đàm Thị được đỡ về phòng, An Bình sai người thu xếp thi thể của An Chi Phủ, rồi yên lặng đợi người của quan phủ đến. Cẩn thận tra xét
một vòng quanh ao, không phát hiện được gì khác thường, vì lúc nãy mọi
người đến vây xem nên xung quanh đều đã bị giẫm đạp ngổn ngang. Đã hỏi
qua nhưng không có ai thấy lão gia đi đến ao như thế nào.
Đàm Thị vừa đau buồn vừa tức giận, a hoàn lặng lẽ đến hỏi, bà
mối nói, chuyện này nhất định phải thông báo cho Tiết phủ, xin ý của Đàm Thị. Đàm Thị nhìn sang con trai, An Vinh Quý nói: “Đúng là ngày mai
không thể nào tổ chức hỉ tiệc được nữa, nhưng bây giờ cần phải nhiệt
hiếu*, nếu không lại phải chờ thêm ba năm nữa, để con đi nói với bà mối, để nàng với Tiết gia chọn thêm một ngày tốt.”
(*Trong tập tục để tang của Trung Quốc, thủ hiếu phải mất ba năm, còn nhiệt hiếu chỉ mất 100 ngày.)
Đàm Thị gật đầu, toàn bộ đều giao cho con trai xử lý. Bây giờ
bà chẳng còn tâm tư gì nghĩ đến hôn sự này nữa rồi, trong đầu toàn là
suy nghĩ lão gia không còn nữa, cái nhà này phải làm sao đây. Bà nghĩ
suy một hồi, rồi chợt nhớ đến điều gì đó, lập tức đập mạnh xuống bàn,
quát lên: “Gọi Tiết Thị đến đây cho ta!”
***
Trong Tiết phủ, Tiết Tự Nhiên nằm liệt trên giường đọc sách, chợt nghe nô bộc ở ngoài cửa gọi: “Chào phu nhân.”
Tiết Tự Nhiên hoảng hốt, vội nhét sách vào dưới chăn, rồi trở tay lấy cuốn “Luận Ngữ” mở ra đọc.
Cửa mở ra, Tiết phu nhân đi vào. Tiết Tự Nhiên lại hoảng hốt
lần nữa, hắn cầm ngược cuốn “Luận Ngữ” rồi. Thế là vội vã khép sách lại
vất qua một bên, dáng vẻ nhận sai: “Được rồi được rồi, đừng giáo huấn
con nữa, con không nằm đọc sách.”
Thế nhưng Tiết phu nhân không hề giáo huấn, chỉ u sầu nhìn hắn.
Tiết Tự Nhiên thầm sợ hãi, hắn chỉ là xem sách vẽ thôi mà,
không phải là chuyện lớn trọng tội gì, cũng đâu ảnh hưởng đến sức khỏe?
Mẹ à, vẻ mặt này của mẹ quá dọa người rồi đấy.
“Con à.”
“Vâng.”
“An giả xảy ra chuyện gồi.”
“…” Tiết Tự Nhiên sửng sốt, chợt nhảy cẫng lên: “Đồ ngốc An Nhược Hi đó làm sao ạ?”
“An lão gia qua đời rồi.”
Tiết Tự Nhiên càng sững sờ, chuyện tốt đến mức này luôn hả?!
Không không, không hề tốt chút nào, điều này có nghĩa là ngày mai An
Nhược Hi không thể xuất giá phải không?