Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 175 :

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


Đàm Thị trợn trừng mắt với Tiết Thị, Tiết Thị lại nhìn thẳng vào bà ta, hai mắt đỏ bừng, có thể thấy rõ là vừa khóc xong.



Đàm Thị có kế sách đối phó với Tiết Thị. Bà cho người gọi Tiết

Thị đến nhưng không cho để bà ta vào cửa, chỉ được phép đứng ở ngoài

phòng, để bà ta nhìn từng nô bộc a hoàn bị đưa vào phòng hỏi. Đợi đến

khi đã hỏi xong tất cả, thì Tiền Thế Tân dẫn người tới. Đàm Thị lại cùng An Vinh Quý đi gặp Tiền Thế Tân, còn Tiết Thị cứ như bị phạt vậy, nhìn

bọn họ tới lui.



Tiền Thế Tân dẫn ngỗ tác đến. Ngỗ tác nghiệm thi có kết quả rất nhanh —— An Chi Phủ bỏ mạng vì bị chết chìm. Ở sau gáy có vết thương va đập, có thể là bị ai đó đánh, cũng có thể là do bị đập lúc rơi xuống

nước.



Bổ khoái và Tiền Thế Tân đến hồ xem xét, nhưng không thấy đã

xảy ra chuyện gì. Không có dấu vết vật lộn giãy giụa, cũng không có vết

máu, lại không tìm được hung khí.



Cạnh hồ nước có chạc dây dài thô to, một nửa ngâm dưới nước,

một nửa nằm trên đá. Tiền Thế Tân cầm chạc cây lên nhìn, bên trên cũng

không có gì đặc biệt. Nô bộc ở An phủ nói, đây là dùng để vớt lá rụng và rác rưới dưới hồ, bình thường đều đặt trên bờ, cũng không có bố trí đặc biệt gì.



An Vinh Quý thưa: “Cha thuộc hạ biết bơi, có thể thấy lúc trưa ông đã uống rất nhiều rượu.”



Đàm Thị hỏi: “Nếu tự ngã thì không phải nên bị đập ở trán sao?”



Ngỗ tác nói: “Cũng có khả năng, lúc xoay người rời đi giẫm phải đá hay gậy gỗ mà ngã lui sau, gáy đập xuống đá ngã vào hồ.”



Bổ khoái ở cạnh vừa tra xét xong, đi tới bẩm báo: “Không tìm

thấy có gì khả nghi cả, không phải bị người ta đẩy xuống mà là tự mình

trượt ngã.” Dù sao cũng có khả năng này.



Tiền Thế Tân trầm ngâm một lúc, lại hỏi Đàm Thị, có ai thấy ông ấy đi ngang qua không? Đàm Thị đã hỏi hỏi khắp rồi nhưng chưa có ai bảo thấy cả. Tiền Thế Tân hỏi lại, người cuối cùng thấy An Chi Phủ là ai?



“Là Tiết Thị phòng ba. Sau bữa trưa lão gia đã đến viện tử nàng ta nghe tam cô nương đánh đàn, lại dùng ít rượu và thức ăn ở chỗ nàng

ta.” Đàm Thị đáp.



Lông mày Tiền Thế Tân khẽ động, bảo mình đi gặp Lý Thành An trước, rồi lại điều tra tình hình, sau đó sẽ đi gặp Tiết Thị.



Dĩ nhiên Đàm Thị không có dị nghị gì rồi. Sau khi Tiền Thế Tân

rời đi, bà ta quay về viện tử của mình, Tiết Thị vẫn còn đang đứng chờ

trước cửa phòng. Đàm Thị sải bước oai phong, phất tay áo hừ mạnh, quát

ra lệnh Tiết Thị vào phòng theo bà ta.



Đi vào trong phòng, Đàm Thị quan sát nét mặt của bà ta, Tiết


Cổ Văn Đạt đợi hắn phát cáu xong thì nhắc nhở, nếu đã là án mạng thì nên đến An phủ điều tra.



Thế là An phủ vừa mới bị quan sai nha môn điều tra xong, nay

lại nghênh đón quân lính ở lầu Tử Vân. Cổ Văn Đạt nhân lúc rối ren mà

lén đi gặp An Nhược Phương, đây cũng là mục đích chính muốn đến An phủ

tra án.



An Nhược Phương khóc lóc thê thảm, nàng thật lọng không ngờ sẽ

có kết quả như vậy. Nàng thật lòng muốn tự mình báo thù. Nàng hỏi Cổ Văn Đạt: “Đại nhân, cha cháu chết như vậy thì oan khuất của mẹ cháu phải

báo thế nào đây?”



Cổ Văn Đạt không đáp được, hắn chỉ đành phải nhắc nhở nàng: “Cô bé à, hai người tỷ tỷ của ngươi đều nhân lúc nhiệt hiếu mà gả đi cả,

phu nhân nhà ngươi cũng không tốt bụng hiền lành gì, đến lúc đó trong

nhà chỉ con lại một mình cô nương ngươi, ngươi phải coi chừng đấy.”



An Nhược Phương lau khô nước mắt, không có lòng dạ nào mà suy

nghĩ những chuyện đấy. Bây giờ dù Tiền Bùi có quay lại, nàng cũng không

cảm thấy sợ nữa.



Quả thật Tiền Bùi định quay về thành Trung Lan, Tây Giang gì

đấy xa xôi quá, lại còn quá nghèo, lão không thích. Lão cũng không thích cảm giác bị người khác khống chế. Cái gì mà ẩn cư ở Tây Giang chứ,

không phải là nơi lão chọn thì lão không muốn đi. Lão cảm thấy con trai

mình chưa hiểu lắm, gừng càng già càng cay, nếu không có lão ở bên cạnh

thu xếp cho hắn thì chắc chắn hắn sẽ thua thiệt.



Cho nên kế hoạch của Tiền Bùi là, ở trên Ngưu sơn sẽ rời khỏi

đội tù ngục, tạm đến huyện Đào Xuân lánh một lát, sau đó thần không biết quỷ không hay quay về thành Trung Lan. Lão đã sớm dặn dò người của lão

xong rồi, nha sai đội tù ngục cũng nghe theo chỉ thị của lão.



Đến Ngưu sơn sẽ có tù nhân bỏ trốn, trong lúc hỗn loạn có mất tích mấy người, mà lão là một trong số đó, như thế là được.



Dọc đường rất thuận lợi, lúc gần đến Ngưu sơn, hộ vệ cải trang

thành nông hộ bảo vệ Tiền Bùi suốt đường đi lại gần nói với lão, phát

hiện có một nhóm người theo dõi, không rõ lai lịch, nhưng dường như

chẳng phải là kẻ tốt.



Trong rừng rậm, trinh thám của Tông Trạch Thanh quay về báo lại rằng, Tiền Bùi có một đội hộ vệ riêng, xem ra có kế hoạch tẩu thoát.

Ngoài ra còn có một nhóm theo dõi từ xa, không rõ lai lịch, nhưng dường

như chẳng phải là kẻ tốt.