Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 177 :
Ngày đăng: 19:44 18/04/20
Tiết Tự Nhiên đi tìm An Nhược Hi.
Lúc này An gia đang bận rộn chuẩn bị lễ cúng tuần cho An Chi
Phủ. An Vinh Quý và Đàm Thị còn đang bận rộn lo liệu các cửa hàng làm ăn ở An gia, kiểm kê lại mua bán với chưởng quỹ, trấn an tiểu nhị. Vì An
Chi Phủ chết đột ngột, cũng không lập di chúc nên phân chia gia sản thế
nào, quyền lời của các cửa hàng cũng không có sắp đặt, Liêu Thị phòng
năm cảm thấy nguy cơ quá lớn. Đương lúc An Vinh Quý và Đàm Thị bận rộn
củng cố tài sản thế lực trong nhà, thì bà ta tìm đến thân thích chú bác
của các phòng, nhân cơ hội làm lễ tang cho An Chi Phủ mà dẫn con trai An Vinh Quý đến làm quen lập quan hệ với chú bác các phòng, khóc lóc kể
rằng lão gia vừa chết thì nhà không ai làm chủ, sau này mẹ con bọn họ
biết dung thân chốn nào đây? Lại vừa ám chỉ Đàm Thị và An Vinh Quý nhân
lúc này chiếm đoạt gia sản, nếu không có người ngăn cản thì e rằng sau
này sẽ còn hại con trai An Vinh Côn.
Xưa nay thân thích chú bác các phòng cũng có làm ăn lui tới với An Chi Phủ, có tính toán riêng, còn có vài gã bạn nhậu làm ăn cũng nhân đấy mà quấy nước đục, muốn dùng danh nghĩa của Liêu Thị và An Vinh Côn
để được chia một phần lợi lộc. Thế là Đàm Thị, An Vinh Quý cùng đám
người Liêu Thị gây gổ không ngừng. Liêu Thị ôm An Vinh Côn một khóc hai
nháo ba thắt cổ, làm như An Chi Phủ là bị mẹ con Đàm Thị mưu hại vậy.
Lúc này, dĩ nhiên đám người Tiết Thị đứng về phía Đàm Thị rồi.
Tiết Thị bảo với Đàm Thị, phu nhân xem xem lúc trước thiếp đã nói gì
nào. Đàm Thị không nhịn nổi nữa, không thích giành mặt mũi cho Tiết Thị, nhưng cũng đành phải nợ bà ta. Bà ta cần sự ủng hộ của Tiết Thị. Thế là hai bên ngồi lại nói lời dễ nghe, bàn bạc đối sách chu toàn. Trong
ngoài tang sự sẽ giao cho Tiết Thị làm, còn Đàm Thị chuyên tâm đối phó
chuyện gia sản. Trong phủ cũng chẳng còn ai nói gì mà người cuối cùng
trông thấy lão gia chính là tứ di nương nữa.
An Nhược Phương lanh trí lại bình tĩnh, không tranh giành không làm khó, cứ như người nhỏ bé yếu thế nhất trong nàng chính là cô nhi
nàng, có chỗ cho nàng yên thân, lo cho ấm no của nàng là đủ. Không ai để ý tai mắt của Tiền Thế Tân là Lý An Thành luôn âm thầm quan sát An
Nhược Phương, ngoại trừ chính An Nhược Phương.
Lý An Thành cũng không biết làm sao, vốn gã không quan tâm
chuyện tranh đoạt gia sản, nhưng thân phận của hắn là tiên sinh của An
Vinh Quý, An Vinh Quý kéo hắn vào bàn bạc xử lý đống chuyện thối kia, Lý An Thành đau đầu nhức óc, có không ít chuyện chính đã bị làm chậm trễ.
Gã cũng đã từng hỏi qua Tiền Thế Tân, An Chi Phủ chết rồi, An gia còn
hữu dụng nữa không?
Tiền Thế Tân đáp: “Không phải An Nhược Phương vẫn còn đấy sao?
Tịnh Duyên sư thái chưa chết thì An gia vẫn còn hữu dụng. Ngươi cứ để ý
con nhỏ kia đi, vẫn chưa biết cái chết của An Chi Phủ có liên quan gì
đến Tịnh Duyên không đấy. Dẫu sao bà ta cũng từng hỏi qua chân tướng cái chết của Đoàn Thị, không biết có phải vì báo thù cho An Nhược Phương
không.” Tuy nói cô tử kia bị thương nặng, theo lẽ thường thì tạm thời sẽ không mạo hiểm gây chuyện, nhưng Tịnh Duyên không phải người bình
thường, không thể phán đoán theo lẽ thường được.
Cứ như vậy, An gia náo loạn ồn ào không nghỉ, vừa lo việc tang
ma vừa tranh đoạt gia sản, làm cả phố phường bàn luận sôi nổi. Trước
tình hình ấy, đột nhiên Tiết Tự Nhiên đến thăm lại làm An Nhược Hi sợ
hết hồn. Tuy nói biểu hiện của Tiết Tự Nhiên trước hôn sự rất kiên định, nhưng An Nhược Hi vẫn không quá tin tưởng lắm, giờ trên phố thị đều đồn đãi đủ lời khó nghe, khiến nàng có phần lo âu.
“Nàng có vẻ mặt gì đấy hả?” Tiết Tự Nhiên trợn mắt với nàng.
Sao cô nương này lại có bản lĩnh hễ mỗi lần gặp là lại đều muốn mắng
nàng thế?
Đã nói rõ là nhất định sẽ cưới nàng rồi, để trên bia mộ của
nàng có thể viết lên mấy chữ thê tử của Tiết Tự Nhiên, vậy mà lại cứ
trưng ra vẻ mặt nếu hắn đổi ý thì nàng sẽ đánh hắn vậy. An Nhược Hi hắng giọng, nói: “Thấy công tử đến thăm nên ta rất vui.”
Tiết Tự Nhiên tức giận ra mặt, “Mấy ngày nay danh tiếng nhà
nàng vang dội lắm đấy, sắp bị người ta đạp nát cả ngưỡng cửa rồi, ta
cũng không muốn góp náo nhiệt làm gì. Ta đến là để thông báo với nàng
một tiếng.”
An Nhược Hi giật mình trong lòng, giấu nắm đấm ra sau lưng cố
kiềm chế, phải thu lại tính xấu mới được. Nàng không nỡ đánh Tiết công
tử.
Chỉ thiếu xíu nữa thôi.
Diêu Côn trằn trọc trở mình, mất ngủ mấy ngày. Ông ta cũng
không biết nên cảm kích Long Đại hay nên oán hận hắn, chính hắn đã ở
đằng sau buộc ông ta đối mặt với hiện thực này. Ông ta đã nấp sau giả
tưởng trốn tránh thực tế mười bảy năm rồi.
Nhưng Diêu Côn đã khuất phục rồi. Khuất phục Long Đại. Dù sao
kết quả cũng giống nhau, rồi bộ mặt xấu xí của ông ta cũng sẽ bị vạch
trần. Ai lật tẩy thì cũng là lật tẩy cả, ông ta quyết định chọn Long
Đại.
Diêu Côn thấp thỏm bất an, gọi Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải đến lầu Tử Vân.
“Có mấy lời, ta muốn đích thân nói với mẹ con nàng. Mặc dù rất
khó mở miệng, nhưng thà để hai người bị tổn thương vì nghe được từ lời
khác, thì không bằng để chính ta nói.” Diêu Côn còn chưa đi vào chuyện
chính thì đã nghẹn ngào.
Ông ta như thế đã dọa sợ Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải.
Diêu Côn nhìn họ, không kìm hãm được nước mắt rưng rưng. Ông ta cố nén nước mắt, lại nói: “Không, thật ra thì cũng không phải như vậy.
Không phải vì nguyên nhân này mà ta mới nói với mẹ con nàng. Nếu ta có
thể lựa chọn, ta thà đem chuyện này xuống mồ, giả vờ như nó chưa hề xảy
ra. Đáng tiếc ta không thể được như ý. Ta vì bị uy hiếp…”
Diêu Côn nghẹn lời, rốt cuộc nước mắt cũng lăn dài trên gò má,
ông ta duỗi tay ôm Mông Giai Nguyệt vào lòng, chôn mặt ở nơi hõm cổ bà,
nức nở nói: “Ta sẽ nói mọi chân tướng với nàng. Ta không dám xin nàng
tha thứ, nàng cứ xem như ta đã chết đi vậy.”
Tiền Thế Tân nghe thuộc hạ báo lại, nói Mông Giai Nguyệt và
Diêu Văn Hải đến lầu Tử Vân. Tiền Thế Tân giật mình, xem ra Diêu Côn suy nghĩ hai ngày cuối cùng cũng có quyết định, chỉ không biết quyết định
này là như thế nào. Đợi xem lúc Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải đi ra
thế nào thì có thể biết.
Tiền Thế Tân cho người canh chừng kỹ phủ thái thú, sau khi Mông Giai Nguyệt và Diêu Văn Hải ra về thì đến báo cho hắn.
Thuộc hạ tuân lệnh, chân trước vừa rời đi thì chân sau lại có
nha sai đến báo, nhưng chuyện lần này lại khiến hắn thất kinh hồn vía.
Độc tù ngục lưu đày đến khu khai thác mỏ phía tây gặp phải cướp ở Ngưu
sơn, nha sai bị thương ba người, phạm nhân chết bốn người, một trong số
đó chính là Tiền Bùi.
Mọi kế hoạch vẫn y nguyên, nhưng địa điểm lại khác. Rõ ràng
phải đến trận Thủy Liên thì mới có thể gặp cướp, trấn Thủy Liên kia mới
là nơi Tiền Bùi giả chết rồi trốn.
Tiền Thế Tân đảo mắt nhìn một người trong số nha sai. Nha sai
kia là do hắn sắp đặt dọc đường thả Tiền Bùi đi, thấy hắn nhìn sang liền biết ý, vội thưa: “Đại nhân, chúng tiểu nhân đáng chết, lúc ấy Tiền Bùi nói không nhịn nổi nữa muốn đi xả, nên lúc ấy bọn thuộc hạ mới thả
chúng vào rừng. Đúng là chính ông ấy yêu cầu.”
Các nha sai khác vội phụ họa, bảo đúng là như vậy.
Tiền Thế Tân đã hiểu. Không kiềm chế được cơn giận dữ, thì ra
là vậy, lão già kia muốn đối đầu với hắn, muốn tự mình chủ trương. Rõ
ràng đã sắp đặt xong xuôi rồi nhưng ông ta lại không nghe theo. Ngoài
mặt thì đáp được được, thực tế mình lại có sắp xếp khác.
Tiền Thế Tân cho nha sai lui xuống, cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời
của Tiền Bùi. Bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thể đợi Tiền Bùi
liên lạc với hắn thì hắn mới biết được lão đang trốn ở đâu.