Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 178 :

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


Long Đại dẫn An Nhược Thần đến thành Thông.



Đây là lần đầu tiên An Nhược Thần rời xa thành Trung Lan đến

thế. Không nói đến việc vất vả dọc đường rồi, mà còn phải xã giao với sứ thần Nam Tần, chăm sóc Long Đại trong sinh hoạt ăn uống. Ở An phủ làm

đại tiểu thư, ở lầu Tử Vân làm quản sự âm thầm thăm dò tình báo, cũng

quá kém xa thân phận “phu nhân tướng quân” của bây giờ rồi.



Sau khi An Nhược Thần thành thân vẫn luôn ở trong doanh trại

với Long Đại, nói thật đúng là nàng không có tự nhận thức về “phu nhân

tướng quân”, phép tắc dáng vẻ rồi chú trọng các thứ, không ai dạy nàng.

Dĩ nhiên nàng cũng nghi ngờ liệu tìm khắp quận bình Nam này thì có tìm

được ai thực sự biết phu nhân đại tướng quân nhị phẩm nên làm gì không.



Ở doanh trại thì thôi đi vậy, ở lầu Tử Vân cũng không có gì,

nhưng bây giờ ra ngoài rồi, sứ thần Nam Tần nghiêm túc chú ý, thật như

có lòng cầu Đại Tiêu vậy, điệu bộ khiêm tốn, vô cùng phải phép, khiến An Nhược Thần khá lúng túng. Bởi vì thân phận hôm nay của nàng, ‘hiền hòa’ và ‘tùy tiện’ thật sự chỉ kém nhau có một chữ nhưng lệch cả ngàn dặm*.

Nàng sợ sẽ khiến tướng quân mất mặt, nên hành sự nói chuyện đều rất dè

dặt, sợ có bất trắc sẽ bị lời ra tiếng vào. Làm nàng khá câu nệ mất tự

nhiên.



(*Trong tiếng trung, chữ ‘hiền hòa’ đọc là ‘suíhe’/随和, ‘tùy tiện’ đọc là ‘suíbiàn’/随便, có cùng một chữ ‘suí’/随 đứng đầu.)



Nhưng trái lại Long Đại chẳng hề để ý, luôn luôn giải vây giúp

nàng. Vào những lúc nàng luống cuống tay chân thì sẽ nói: “Đang đi bên

ngoài thì không cần câu nệ tiểu tiết làm gì, thuận lợi là được rồi.”



Chúng sứ thần Nam Tần cười phụ họa. An Nhược Thần cũng cười,

làm như không có chuyện gì xảy ra, cho qua chuyện. Nhưng trong lòng An

Nhược Thần vẫn còn lo lắng, dọc đường đi thì còn có thể nói là đi bên

ngoài, nhưng đến thành Thông rồi thì phải làm sao đây? Đến lúc đó lại

phải đối mặt với Lương đại nhân cùng chư vị đại nhân dưới quyền ngài ấy, nếu nàng đối đáp không ổn, sợ sẽ khiến tướng quân mất thể diện thật.



An Nhược Thần nhớ lại Lư Chính đã từng nói với nàng rằng, cô tưởng tướng quân thật sự có thể đưa cô trở lại kinh thành ư?



Tự An Nhược Thần biết, Trung Lan là thành lớn ở Bình Nam, nhưng trong mắt người ở kinh thành thì lại chỉ là một chốn nông thôn.



Con gái thương nhân ở chốn nông thôn —— trước lúc này cho đến

tận bây giờ, An Nhược Thần không hề cảm thấy thân phận này có gì không

ổn. Rõ ràng trước kia lúc nảy sinh tình cảm với tướng quân thì đã biết

chênh lệch thân phận thế nào rồi, lúc đó không sợ cũng không cố kỵ điều

gì, nàng cảm thấy tướng quân thích nàng, còn nàng đón nhận tình cảm ấy.

Tướng quân dám cưới nàng, dĩ nhiên nàng dám gả. Cho dù thời gian ấy

chung đụng với tướng quân thì ít mà xa cách thì nhiều, nàng vẫn tuyệt

nhiên không nghi ngờ cũng không chần chừ.



Nhưng không ngờ là sau khi gả đi rồi, đó là nếu tính lễ nghi

như vậy là “gả thật”, mà nói tóm lại là gả cho hắn rồi, sớm chiều sống

chung cùng hắn, cùng ở một phòng, trái lại nàng càng thêm buồn phiền.



Có lẽ vì quá rảnh rỗi, hoặc là do quá cô đơn. Doanh trại lớn

như thế nhưng không có bạn, cũng không có kẻ địch, hoàn cảnh xa lạ, gò

bó nhàm chán, nàng không có chuyện gì làm, thế là đâm ra suy nghĩ bậy
Lương Đức Hạo nói ông đã viết tấu chương về chuyện này cấp tốc

gửi đến kinh thành rồi, ý của phía triều đình là lại chờ. Ông ta cần

phải giải quyết xong chuyện ở biên giới rồi mới sang xử lý những việc

khác được, “Gần mười nghìn tù binh ở chỗ ngươi không thể ở lâu được,

thời gian càng kéo dài nhất định sẽ có phiền toái lớn.”



“Còn phải đợi ý của đại nhân đấy thôi, nếu là đàm phán hòa bình thì giữ lại, còn không thì giết tất.”



Lương Đức Hạo nhíu mày: “Đừng có nói chuyện giết người đơn giản thế chứ.”



Long Đại chìa tay, bày tỏ mình không ý kiến gì về chuyện này

lắm, hắn nói: “Nhắc đến giết người, lúc trước ở trấn An Thủy khi ta và

đại nhân gặp mặt, đám thích khách kia, đại nhân đã thẩm vấn thế nào

rồi?” Lúc ấy Lương Đức Hạo bắt đi hai người, nói muốn nghiêm ngặt thẩm

tra, bắt lấy thóp thừa tướng La Bằng Chính mưu hại ông ta.



Lương Đức Hạo nói: “Ta bắt bọn chúng về, còn chưa đợi thẩm vấn thì hai kẻ chúng đã chết bất đắc kỳ tử.”



Long Đại hỏi: “Như vậy có thể chất vấn La thừa tướng chuyện này, ám sát là trọng tội, không lẽ cứ để thế?”



“Dĩ nhiên không thể rồi. Nhưng việc quân ở tiền tuyến lại quá

quan trọng. Vốn định xử lý xong chuyện ở tiền tuyến thì sẽ hồi kinh cáo

trạng ông ta. Đến lúc đó còn cần ngươi giúp nữa là, ngươi có thể chứng

minh ta chưa hề làm hại hắn. Nhưng ta lại không ngờ, tra xét vụ án sứ

thần thì lại tra ra được quan hệ nhập nhằng với trọng thần trong triều.”



“Đại nhân cảm thấy có liên quan đến La thừa tướng không?”



“Vẫn chưa tìm được bằng chứng chính xác.”



Long Đại cụp mắt, trầm ngâm nói: “Ở chỗ ta có manh mối, chỉ tiếc không quá hữu dụng.”



Lương Đức Hạo ngạc nhiên, vội hỏi: “Là manh mối gì?”



“Lúc ở trấn An Thủy, sau khi đại nhân giải thích khách rời đi,

ta phát hiện trên đất vẫn còn một thích khách bị đâm nhưng chưa chết,

liền đến hỏi hắn mấy câu. Hắn nói chưa từng gặp La thừa tướng, khi đó

người cầm bạc đến tìm chúng làm việc là một người nam tử trung niên tên

Đào Duy.”



“Đào Duy? Kẻ này là ai?”



Long Đại nói: “Có thủ đoạn liên lạc đến bực này, thì thường sẽ

che giấu thân phận đổi tên giả. Cái tên Đào Duy này, cũng không có ích

lắm.”



“Thích khách có thể nhận ra kẻ nó, vậy hắn có thể ra làm chứng.”



“Vết thương quá nặng, nói câu này xong thì chết đi ngay.” Long Đại lắc đầu.



Lương Đức Hạo im lặng, cau mày đăm chiêu.