Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 199 :
Ngày đăng: 19:44 18/04/20
Duẫn Minh cưỡi khoái mã trở lại sườn núi Thập Lý, đại tướng
thuộc hạ báo lại, nói mấy ngày nay Long tướng quân thao luyện rất nghiêm ngặt, đặt ra nhiều yêu cầu, tỏ rõ quan uy. Rất nhiều tướng sĩ đều bị
gọi đến hỏi về chiến thuật binh pháp, mấu chốt phòng trú, phong cách
chiến pháp tác phong của binh tướng Đông Lăng, vân vân.
“Uy hiếp lòng người, kéo dãn cự ly, còn thăm dò tình báo nữa.
Một ngàn binh kia của hắn cũng chia nhau ra đến ở tại các doanh, nhưng
doanh trướng cũng gần nhau, thuộc hạ đã nhìn kỹ, thoạt nhìn như tản ra
đến các doanh, nhưng kỳ thực phân mà không tán, vô cùng ăn ý.”
Duẫn Minh gật đầu: “Cứ để cho hắn ầm ĩ đi, rồi sẽ kết thúc
nhanh thôi. Có dày vò thế nào đi nữa, thì hắn cũng chỉ có một ngàn binh
mà thôi.”
“Nhân lúc ngài không có ở đây, hắn đã xuất điều lệnh. Lấy cớ
hắn đã biết rõ thực lực của các doanh, nhằm vào tình trạng của Đông Lăng và nguy cơ của Nam Tần, muốn điều chỉnh binh đội lại lần nữa. Điều mười ngàn người đến dốc Thạch Linh, rồi lại rút binh mã của hắn từ dốc Thạch Linh đến.”
“Không sao.” Chuyện này đã sớm nằm trong dự liệu, Duẫn Minh
cũng không bất ngờ. “Đổi lại một lượng lớn binh đội cũng không thể làm
xong trong hai ba ngày, nước xa không cứu được lửa gần, không việc gì
phải sợ quá. Ngươi đi nói với các huynh đệ, cứ theo chỉ thị của Long
tướng quân mà làm, hắn ta để các ngươi làm gì thì các ngươi làm nấy. Sau đó chờ hiệu lệnh của ta là được. Ta đến chỗ đại nhân trước, nghe ý của
ngài ấy đã.”
Phía Long Đại, trinh thám của hắn đi theo Duẫn Minh cũng đã trở về.
“Tướng quân, Duẫn tướng quân đi một đường không ngừng nghỉ,
trực tiếp về thành. Sau khi về thành thì đi đến ba nơi —— phủ nha, quân
nha và tửu lâu Mỹ Thiện. Ba nơi này đều không tra ra được tung tích của
Lương đại nhân. Thuộc hạ đi gặp phu nhân, đã nói cho phu nhân biết tin
của hoàng đế Nam Tần rồi, phu nhân bảo mình đã chuẩn bị xong, sẽ ra tay
từ Thôi thái thú trước. Bên người phu nhân không có ai khả nghi đến gần, người ở a hoàn cũng không thay đổi mấy. Phía nha phủ không có động tĩnh gì mới.”
“Ừ.” Long Đại nghiêm túc gật đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nàng ấy sao rồi?”
“Phu nhân ạ?”
Long Đại nhướn mày, nếu không thì còn có thể là ai nữa?
Trinh thám kia vội đáp: “Nhìn phu nhân rất tốt.”
“Rất tốt là tốt thế nào?”
“Này…” Trinh thám gãi đầu, thế nào là có ý gì?
“Thần sắc nàng như thế nào?”
“À, rất có tinh thần ạ.” Trinh thám đã rõ, “Thuộc hạ còn hỏi
Xuân Hiểu, Xuân Hiểu nói không có ai tìm gây rối cả, phu nhân ngày ngày
ăn uống nghỉ khỏe, ngủ cũng đủ giấc, tướng quân yên tâm.”
Long Đại gật đầu, hỏi lại: “Thế nàng có hỏi gì ta không?”
“Xuân Hiểu ạ? Xuân Hiểu có hỏi tướng quân thế nào, liệu đánh
trận có… Ấy…” Trinh thám kịp phản ứng lại, vội đổi lời nói: “Phu nhân có hỏi, hỏi tướng quân khỏe không, tiền tuyến thế nào rồi, nhưng vì đang
đánh trận nên không dặn dò hay có tin tức gì mới cả.”
Long Đại cau mày, trinh thám nghiêm túc đứng thẳng như cán bút. Hắn cứ tưởng Duẫn tướng quân mới là trọng điểm chứ.
“Đại nhân.” Trịnh Hằng thấy hắn cứ nhìn theo bóng lưng người kia mãi, lên tiếng gọi hắn.
Thôi Hạo vội đáp, không dám hỏi người kia là ai. Trịnh Hằng
nói: “Đại nhân về đi. Ở đây cứ giao cho ta. Đại nhân nhớ theo dõi kỹ
thuộc hạ của An Nhược Thần là được, chúng có động tĩnh gì thì nhất định
phải đuổi theo, tìm người cơ trí chút.”
Thôi Hạo ngượng ngùng đáp, rồi xoay người rời đi. Đi được hai
bước, quay đầu lại nhìn. Trịnh Hằng còn đang nhìn theo hắn. Thôi Hạo
không dám quay lại nữa, bước nhanh lên.
Đợi đến khi không còn thấy bóng lưng Thôi Hạo, Trịnh Hằng mới
dặn người thu xếp xe ngựa lên đường. Mấy người tới, đem theo lương thảo
và binh khí để lên xe ngựa, làm ngụy trang. Trịnh Hằng lên ngựa, dẫn xe
lên đường.
Hắn cũng rất cảnh giác, vòng một vòng mới đi đến cổng thành.
Lúc này trời đã tối, cửa thành đã đóng. Nhưng Trịnh Hằng không lo, trong tay hắn có lệnh bài.
Lấy lệnh bài ra, binh lính cổng thành nhìn xong thì sai người
mở cửa. Trịnh Hằng đợi, chợt lúc này có người kêu to ở sau lưng: “Đợi
đã.”
Binh lính cổng thành nhìn, là thái thú đại nhân, vội hô dừng.
Trịnh Hằng nhíu mày, cảnh giác.
Thôi Hạo dẫn mấy nha sai cưỡi khoái mã đến. Binh lính cổng
thành cũng những nha sai khác hành lễ với hắn, hắn phất tay, nói có
chuyện muốn dặn Trịnh Hằng, nên chờ trước đi đã.
Thôi Hạo kéo Trịnh Hằng sang một bên, Trịnh Hằng thấy bốn bề vắng lặng, lập tức nghiêm mặt mắng: “Đại nhân muốn gì hả?”
Thôi Hạo nhắm mắt nói: “Phải là ta hỏi ngươi mới đúng, ngươi
muốn gì thế hả? Ngươi nói phải đưa nàng ta đến huyện Điền Chí, vì sao
lại ra cổng thành đông. Đi huyện Điền Chí thì phải ở cổng thành tây mới
đúng. Chẳng lẽ, ngươi muốn giải nàng ta đến sườn núi Thập Lý?”
Trịnh Hằng nói: “Đại nhân cứ làm tốt chuyện Lương đại nhân đã dặn là được rồi, ta làm việc tự có đạo lý.”
“Ngươi lừa ta là đạo lý nào?” Bất mãn của Thôi Hạo không phải là giả.
“Không phải đại nhân định chọn so đo với ta vào lúc này tại chỗ này đấy chứ?” Trịnh Hằng thấp giọng, tiến lên một bước nói: “Là đại lý
nào, Lương đại nhân sẽ nói với đại nhân.”
“Chính vì ta chưa hề được gặp Lương đại nhân, nên mới thấy bất
an. Ngươi luôn miệng nói Lương đại nhân dặn dò, nhưng Lương đại nhân
đâu? Nếu ngươi thành tâm thì thôi, nhưng ngươi lại ngoài miệng nói một
đường, trong tối lại làm một nẻo…”
Thôi Hạo còn chưa càm ràm xong thì đã thấy có người la lên: “Này, đứng lại, không được chạy!”
Thôi Hạo và Thôi Hạo cùng nhìn về phía xe ngựa, chỉ thấy rương
gỗ trên xe mở ra, một cô nương mặc đồ bông nhanh chóng chạy đi, rất
nhanh đã ẩn mình vào trong màn đêm.
Trịnh Hằng biến sắc, không để ý đến Trịnh Hằng nữa, vừa xông lên vừa lớn tiếng kêu: “Mau đuổi theo, bắt nàng ta về!”