Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 200 :
Ngày đăng: 19:44 18/04/20
Thuộc hạ của Trịnh Hằng co cẳng đuổi theo, cuống đến nỗi đầu
đầy mồ hôi. Trước đó họ thấy xe ngựa bị chặn dừng là lòng sinh nghe rồi. Thôi Hạo dẫn nha sai đến thăm hỏi là có ý gì? Bọn họ làm gì biết chuyện gì, chẳng qua là nhìn thái thú đại nhân như thế, có vẻ như đã xảy ra
chuyện gì đó quan trọng. Thế nên mới qua loa mấy câu, vừa đề phòng nha
sai thăm dò mình, lại vừa hỏi thái thú đang nói gì.
Kết quả chỉ mới chớp mắt như thế, có người phát hiện rương đã
bị mở ra. Mà cách đó không xa, cô nương mặc đồ bông chạy nhanh như điên
quá ư là nổi bật. Thế là thuộc hạ của Trịnh Hằng la lớn, la xong mới nhớ Trịnh Hằng có dặn không được tiết lộ chuyện.
Nhưng lúc này chính Trịnh Hằng cũng cuống cuồng, hô to mau đuổi theo, thế là tất cả đều chạy đi. Thôi Hạo cũng vội thét lớn để binh
lính cửa thành đuổi theo giúp. Trong lúc nhất thời một đám người hô hào
chạy the hướng cô nương kia biến mất.
Thôi Hạo trợn mắt nhìn bóng lưng của bọn họ, cho đến tận khi
không thấy nữa thì mới vội vàng chạy lại bên xe ngựa, nhỏ giọng gọi:
“Phu nhân, phu nhân?”
An Nhược Thần chui ra từ sau túi lương thảo. Thôi Hạo vội nói: “Mau lên, lát nữa bọn họ sẽ quay lại đấy.”
An Nhược Thần gật đầu cám ơn, nhảy xuống xe ngựa, chạy đến cổng thành. Thôi Hạo chạy theo nàng đi ra, nói với mấy binh lính ở lại giữ
thành: “Không được tiết lộ chuyện, nếu không sẽ chém đầu các ngươi.”
Những binh lính kia nào biết xảy ra chuyện gì, chỉ đành ngậm miệng ra sức gật đầu.
An Nhược Thần lẻn ra ngoài qua khe cổng mở tầm chiều rộng của
hai người, trong lòng Thôi Hạo căng thẳng, nói thêm một câu: “Phu nhân,
tất phải khải hoàn quay về, ta đã giao hết tính mạng tài sản vào trong
tay phu nhân rồi.”
An Nhược Thần cũng không muốn nhắc nhở hắn, gia tài tính mạng
của hắn là tự hắn hủy, có liên quan gì đến người khác đâu. Nàng nói:
“Đại nhân đừng quên lời của ta, đại nhân xử lý tốt chuyện trong thành là đã tự vệ tốt nhất rồi.”
Thôi Hạo gật đầu, nhìn An Nhược Thần chạy thẳng một mạch về
phương xa, rồi nhanh chóng mất dáng. Thôi Hạo biết, ở ngoài cổng thành,
nhất định có người đón nàng. Cũng chẳng biết Long tướng quân nhặt được
nữ tử kỳ tài này từ đâu ra nữa, à đúng rồi, sao hắn quên mất chứ, là
thành Trung Lan. Long tướng quân quen biết phu nhân ở thành Trung Lan.
Thôi Hạo dặn binh lính cổng thành: “Đóng cổng lại, không có ta
tự mình hạ lệnh, trong tối nay không ai được phép rời khỏi thành cả. Có
người xông vào, cứ việc giết.”
Binh lính ở cổng thành hoảng hốt vội vã gật đầu, đóng kín cổng lại.
Thôi Hạo trở lại bên xe ngựa, nhìn chiếc rương mở kia, trái tim cuồng loạn căng thẳng phải đến lúc này mới bình phục được.
Xuân Hiểu chạy như điên, tim như muốn nhảy ra khỏi ngực. Quả
nhiên phu nhân không hề đoán sai. Nàng kết luận Trịnh Hằng sẽ không đưa
nàng đến huyện Điền Chí, hang ổ mật thám ở đó đã sớm bị phát hiện, sao
với trinh thám, nàng cảm thấy rồi trinh thám sẽ đến gặp Long Đại trước
nàng. Nhưng nàng không thể ngờ rằng, hai nhóm người mà Tông Trạch Thanh
phái đi đều không qua được trạm.
“Kiểm tra rất nghiêm ngặt. Cơ bản không hề để người đi qua.
Ngay cả dân chúng bình thường nói về nhà cũng không cho qua, có người bị bệnh đi chữa chạy mà cũng không được. Đã thăm dò rồi, nói là hai ngày
nay toàn bộ đều bị chặn, không cho đi lại. Bách tính đã kêu ca rầm trời
rồi.”
An Nhược Thần nghe mà lòng nặng đi, điều này chứng tỏ sẽ động
thủ ngay sau? Trong hai ngày này? Nên mới nghiêm phòng tất cả mọi người
ra vào sườn núi Thập Lý?
“Tông tướng quân.”
An Nhược Thần nhìn Tông Trạch Thanh.
Tông Trạch Thanh lục lại địa hình ở nơi này một lần trong đầu, “Chúng ta phải leo núi, băng qua trạm gác.”
“Được.” An Nhược Thần không chút do dự. Dù có leo núi đao nàng cũng cam tâm.
“Đến đỉnh núi thì đốt khói báo hiệu, hy vọng tướng quân có thể trông thấy.”
“Chúng ta chia ra làm ba tổ. Ai nhanh thì đi trước. Đừng để bị
ta làm trễ nãi.” An Nhược Thần nói. Mọi người không ai dị nghị. Tông
Trạch Thanh bổ sung: “Tổ cuối cùng trong chúng ta sẽ đốt khói lệnh. Lúc
khói bốc lên, không chỉ tướng quân có thể thấy, mà những binh tướng khác của Lương Đức Hạo cũng có thể. Đến lúc đó bọn chúng sẽ bao vây rừng
lùng bắt. Phía trước đã qua rồi, không được quay lại, phải nhanh chóng
lên đường.”
Mọi người hô đáp dõng dạc, rồi lần lượt chạy về con đường phía trước.
Quả nhiên An Nhược Thần là chậm nhất, không thể cưỡi ngựa để
leo núi vượt dốc được, chỉ có thể dựa vào hai chân. Trên chân nổi rộp,
tay bị cành cây cứa bị thương, nhưng nàng không hề rên rỉ, cũng chẳng
kêu khổ. Tông Trạch Thanh an ủi nàng: “Đừng tự trách mình quá, quyết
định của phu nhân là đúng. Phu nhân phải đến bên cạnh tướng quân, nếu
không tướng quân mà không gặp được phu nhân, thì kiểu gì tên cẩu tặc họ
Lương kia cũng lấy phu nhân làm con tin. Không thấy tận mắt thì sẽ rất
dễ bị người ta khống chế.”
An Nhược Thần gật đầu. Nàng biết mình quyết định đúng, có điều việc nàng đã làm liên lụy đến cả đội ngũ cũng là đúng.
Đã đến đỉnh núi. Tông Trạch Thanh tìm một chỗ trống trải, sau
đó cùng các binh sĩ khác chất củi thành bốn đống, đổ bột lên trên. Hắn
nói với An Nhược Thần: “Chuẩn bị xong rồi, một khi khói bốc lên, có lẽ
phiền toái sẽ đến.”
An Nhược Thần nhìn đống củi, giọng đầy kiên định: “Đốt đi!”