Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 204 : Hồi cuối

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


Chuyện xảy ra sau đó không còn phức tạp nữa.



Đông Lăng nghe nói Đại Tiêu có binh biến nội đấu, im lặng xem

kết quả. Sau đó Đông Lăng đế phái sứ thần mới đến thăm, dùng đàm phán

với Nghi vương. Địa điểm đàm phán là ở thành Trung Lan, Đức Chiêu đế của Nam Tần cũng ở đấy.



Mọi vụ án về mưu phản, cấu kết, mật thám đều được sáng tỏ, cấm

tiệt Lương Đức Hạo biện minh. Chỉ riêng hai nhân chứng là Thôi Hạo và

Tiền Bùi cũng đủ chứng minh nhiều lắm rồi.



Long Đại vào ngục gặp Lương Đức Hạo một lần, hỏi ông ta vì sao? Hắn không hiểu, dù có đoán ra chân tướng, chứng minh được chân tướng,

thì hắn vẫn không hiểu, vì sao?



Lương Đức Hạo cười khẩy: “Vì tên hôn quân này không đáng giá.

La thừa tướng làm chuyện xấu không chừa, thế nhưng lại được sủng hạnh.

Hôn quân kia không phân biệt được thị phi, đã hại bao nhiêu trung thần

rồi? Nào có đạo lý trung lương chỉ có thể chịu nhục khuất phục? Phụng

đại nhân phải chịu nhục, tổ phu ngươi hàm oan, ngươi không nhớ những

chuyện này sao? Còn ta? Hai mươi năm trước, hắn cướp người ta yêu rồi

cũng không đối xử tử tế với nàng, ta xem hắn là quân, tận trung một lòng với hắn, nhưng lúc nào hắn ta cũng đem chuyện này ra cười nhạo. Hắn ỷ

mạnh hà hiếp kẻ yếu, trước Hạ quốc hung tàn kia thì lại vâng vâng dạ dạ, dùng mọi cách lấy lòng, nhưng với Đông Lăng, Nam Tần thì lại khinh

thường cướp đoạt. Chẳng lẽ ngươi không thấy được bản mặt kia của hắn ư?

Ngươi từng hỏi ta dã tâm lớn đến đâu nhỉ? Ta có thể cho ngươi hay, ta

đây không phải là dã tâm, mà là hùng tâm. Ta tiêu diệt phe phái của La

thừa tướng, từ trong triều cho đến biên quận, tất cả đều là người của

ta, ta liên kết với Nam Tần, ta chiếm lấy Đông Lăng, còn có ưu thế tài

nguyên ở ba nước, đợi thời cơ chín muồi, ta sẽ thống nhất ba nước, tráng quốc lực, dương quốc uy, ta muốn để tên hôn quân kia phải thấy, một

đấng quân vương hiền minh là như thế nào!”



Mặt Long Đại không cảm xúc, vẫn cứ nhìn ông ta: “Sao trước kia

ta lại cảm thấy ông là trưởng bối đáng để người khác tôn kính được nhỉ?

Quân vương hiền minh? Cái cớ tởm thật. Ông cứ lấy mấy lời mình đã mắng

hoàng thượng mà mắng mình thử xem, không khác chút nào.”



Nghi vương vô cùng hài lòng với tất cả mọi chuyện. Hắn khải

hoàn quay về, chẳng những được hoàng đế tán dương khen thưởng, mà còn

thành lập được thế lực cho mình. Dĩ nhiên phe của Lương Đức Hạo đã bị

hao tổn nặng nề, nhưng vây cánh của La Bằng Chính cũng chẳng khá khẩm

hơn. Mượn chuyện này, rất nhiều người qua lại với họ đều đã bị bắt.

Hoàng đế sinh lòng cảnh giác với phe phái trong triều, cũng đè nén thế

lực của La thừa tướng xuống.



Nghi vương và Đông Lăng hòa đàm, tiến cử thái thú ở quận Bình

Nam và quận Mậu. Lại thành lập hữu nghị với Đức Chiêu đế Nam Tần. Giúp y bày mưu tính kế đoạt lại ngôi vị, đồng ý hòa giải lực lượng các phe để

giúp y mọt tay.



Vốn kế hoạch của Đức Chiêu đế là để Lư Chính làm nhân chứng,

quay về Nam Tần làm chứng những mật thám khác và Huy vương, nhưng không

ngờ, kế hoạch này lại đành phải bỏ. Nguyên nhân là vì Tề Chinh. Đức

Chiêu đế thật lòng thích Tề Chinh thật, cho nên khi Tề Chinh nói nguyện ý dốc sức vì y, cùng y về nước giúp y đoạt quyền, Đức Chiêu đế rất vui

mừng. Thế là đem theo Tề Chinh bên người, đi đến dốc Thạch Linh, đón Lư

Chính.



Kết quả lúc Tề Chinh thấy Lư Chính, không nói hai lời đã nhào đến dùng dao găm đâm Lư Chính mấy phát.



“Thanh dao găm này, là do Điền đại ca đưa cho ta. Ta dùng dao

của huynh ấy, trả thù cho huynh ấy.” Tề Chinh giết người xong còn rất

bình tĩnh, nói rõ ràng từng câu từng chữ với Lư Chính.



Lư Chính tắt thở, mọi người trợn mắt há mồm.



Tề Chinh lau sạch dao găm rồi cắm lại vào bên hông, sau đó quỳ
nhìn hắn. Xa cách lâu ngày mới gặp lại nhau, nàng rất mong đợi câu nói

đầu tiên mà tướng quân nói với mình.



Long Đại im lặng, một lúc sau mới mở lời: “”Truyền kỳ phu nhân tướng quân”, nàng nghĩ gì thế?”



Nói câu này hả? An Nhược Thần bật cười ha hả.



Long Đại cũng cười theo: “Là cho ta manh mối tìm nàng sao?”

Trong sách viết câu chuyện một cô nương bị phụ thân đem bán đã dựa vào

thông tuệ của mình mà trở thành trinh thám phá giải âm mưu mật thám rồi

sau đó gả cho tướng quân. Viết rất lộn xộn, bi tình lẫn nguy hiểm, không giống nàng sáng sủa lạc quan chút nào, nhưng câu chuyện này lại tương

tự đến sáu bảy phần.



“Không chỉ thế. Câu chuyện này còn truyền khắp phố lớn hẻm nhỏ, tướng quân phu nhân vì dân vì nước, trung can nghĩa đảm, vô cùng cảm

động, nếu tướng quân không đưa nàng về kinh theo, nàng có thể lấy sách

đi cáo ngự trạng đấy nha.”



Long Đại cười ha hả, bóp lấy mặt nàng: “Nàng cà nhắc như thế còn muốn đối phó với bổn tướng quân sao?”



“Nếu em đã gả đi, thì dĩ nhiên không thể chịu thua thiệt rồi.

Chàng tưởng dễ ức hiếp em hả? Em không phải là người chịu oan ức nuốt

nước mắt vào bụng đâu, nhất định em sẽ đòi lại.”



Long Đại lại cười to lần nữa, ôm nàng nói: “Đáng tiếc, ta thật sự không thể đưa nàng về kinh được.”



An Nhược Thần trợn mắt với hắn.



Long Đại nói: “Vì ta cũng không về.”



An Nhược Thần tiếp tục trợn mắt với hắn.



“Ta còn phải trú đóng ở biên giới, ta đã đồng ý với nàng rồi,

ta ở đâu, thì sẽ để nàng ở đấy.” Hắn cúi đầu hôn lên mặt nàng, “Suýt nữa nàng đã dọa chết ta rồi.”



An Nhược Thần nói: “Chính em cũng bị dọa chết.”



“Lần sau vào thời khắc nguy cấp, nàng nhớ phải nói tướng quân

ơi em cũng yêu chàng, biết chưa hả. Nàng thử nghĩ đi, nếu trăn trối là

’em biết bơi’…” Long Đại ôm lấy nàng, hôn lên trán nàng, “Nói đến đây,

nàng đã tỏ lòng với ta chưa nhỉ? Sao ta không có ấn tượng?”



An Nhược Thần mím môi cười.



Cười lên thật dễ nhìn, Long Đại không nhịn được cúi đầu hôn lên môi nàng.



“Buông cô nương ra!” Một bà lão vọt ra, trong tay giơ cao cán cuốc.



“Đại nương.” An Nhược Thần ngẩng đầu, nhìn ân nhân cứu mạng của mình, nói: “Đây là tướng công của ta, hắn đến đón ta.”



Còn nếu không đến, đợi khi chân nàng lành lặn rồi, nàng sẽ đi cáo ngự trạng thật, cũng không phải đùa giỡn.



Dường như Long Đại biết nàng đang nghĩ gì, lông mày nhướn cao.



An Nhược Thần phá lên cười, Long Đại cũng cười theo.



Ân nhân cứu mạng mù mờ, không biết họ đang cười điều gì.



Long Đại siết chặt tay An Nhược Thần, nắm rất chặt. “Đây là tướng công của ta”, hẳn cũng là —— xem như là lời tỏ tình đi!



Hoàn chính văn