Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên

Chương 203 :

Ngày đăng: 19:44 18/04/20


Trong khói mù, không thấy rõ Long Đại ở đâu nhưng lại nghe thấy giọng nói vang dội của hắn: “Lương Đức Hạo, ngươi có ý đồ mưu phản, vu

hại trung thần, khơi mào chiến tranh, mưu hại tướng sĩ trong quân, tội

đáng chết vạn lần.”



Tiếng như chuông lớn, rõ ràng vang dội, quát lớn ba lần, âm thanh không ngừng vang vọng. Nghe thì có vẻ hắn ở trên ngựa.



Lương Đức Hạo đưa mắt nhìn bốn phía, định tìm tung tích của Long Đại. Ông ta kêu to: “Giết hắn, giết chết Long Đằng!”



Nhưng tiếng gào của thuộc hạ binh tướng của Long Đại đã át đi

giọng ông ta, bọn họ cùng nhau hét lớn: “Lương Đức Hạo mưu phản, tội

đáng chết vạn lần! Lương Đức Hạo mưu phản, tội đáng chết vạn lần! Lương

Đức Hạo mưu phản, tội đáng chết vạn lần…”



Tiếng hô lớn từng đợt nối từng đợt, tiếng sóng liên miên, dường như khắp ngọn núi này đâu đâu cũng là người của bọn họ.



Lương Đức Hạo vừa sợ vừa nghi, xung quanh là binh tướng vây

quanh bảo vệ ông ta chính giữa, xa xa là cảnh chém giết kêu gào, máu

chảy thành sông. Nhưng Lương Đức Hạo thấy, có rất nhiều binh lính sau

khi nghe thấy mấy từ “mưu phản, tội chết” thì đã chần chừ lui ra sau.

Lương Đức Hạo giận dữ! Chỉ vào những tên lính kia quát lên: “Chạy trốn

trên trận tiền, không giết kẻ địch, tất chết!”



Một tướng quân nghe thế chạy tới, một đao chém ngã binh sĩ kia, quát lên: “Kẻ làm trái quân lệnh! Chém!”



Mà binh tướng của Long Đại vừa chém giết vừa kêu: “Lương Đức

Hạo mưu phản, tội đáng chết vạn lần! Lương Đức Hạo mưu phản, tội đáng

chết vạn lần…”



Lương Đức Hạo nghe vào tai mà hận đến mức nghiến răng, nhưng

ông ta cũng kịp thời phản ứng, đuổi theo tiếng mà giết người, không được bỏ qua cho ai. Nhưng còn chưa đợi ông ta hạ lệnh nhắc nhở, những tiếng

hét bên kia chợt im bặt. Một tướng quân bên cạnh nói: “Kế làm rối lòng

quân, đại nhân chớ để ý. Bọn chúng ít người, không chống đỡ được lâu

đâu. Phân tán rống át, tạo giả thiết người đông thế mạnh cũng vô dụng.

Chúng ta chuẩn bị đầy đủ, bắt lại bọn chúng chỉ là vấn đề thời gian mà

thôi.”



Trong khi nói, tiếng kèn cất lên, tiếng trống gầm vang, rốt

cuộc những binh lính kia của Lương Đức Hạo cũng kịp nhận ra là đã khai

chiến, hiệu lệnh và trống lệnh bắt đầu chỉ huy đội hinh, ngoài trận lửa

sương khói, bọn họ lui về phía sau, tìm khu đất trống với địa hình thích hợp, đội ngũ nhốn nhao bắt đầu tụ hợp, che khiên chắc chắn, giương

trường thương lên, bày thình binh trận kỵ binh đối phó.



Cờ lệnh binh đứng trên đỉnh núi cao vẫy lá cờ, báo cho binh đội biết phương hướng cùng tình hình của quân địch. Cung thủ náu mình, ráp

tên lên cung.



Kỵ binh của Long Đại kêu lên thảm thiết, có mấy người bị trúng

tên ngã ngựa. Những người khác cấp tốc thay đổi đội hình, bù vào chỗ

trống. Mấy người giơ lá chắn vây quanh Long Đại bảo vệ hắn, ngựa chạy

theo hàng, đi theo quân tiền đạo giết mở đường máu. Lại ném hũ dầu ra,

đốt cháy làm mờ tầm mắt quân địch xung quanh.



Nhưng không thể ngăn được tầm nhìn của cờ lệnh binh ở xa, hắn

vẫy cờ, tiếp tục chỉ thị chiến tình. Lộ tuyến biến đổi của đội ngũ Long

Đại bị phát hiện, đội quân Lương Đức Hạo tức tốc đi vòng qua phía trước, lại bắc lá chắn đâm trường thương.



“Mẹ kiếp.” Mấy kỵ binh lao vào chém giết, bị giáo thương đánh

ngã ngựa. Hai kỵ binh phóng ngựa nhảy lên, ép vỡ tường lá chắn, người

vừa ngựa đều bị chém trúng mặt, nhưng cũng vì đoàn quân phía sau mà lại

mở ra đường máu. Một kỵ binh lớn tiếng mắng, nước mắt bất giác rơi, xông ra khỏi con đường kia, rồi quay đầu lại nhìn cờ lệnh binh, quá xa, bọn

họ không bắn tên tới được. Nhưng cứ tiếp tục thế này thì không phải

cách, bên họ vốn đã ít người, nếu chết như thế thì sẽ không thoát được.



“Tướng quân!” Lúc này một cờ lệnh binh kêu to. Long Đại ngoái

đầu nhìn, cờ lệnh binh kia ngã xuống, là cấp dưới hắn phái ẩn nấp ở vòng ngoài đã ra tay với cờ lệnh binh.



Nhưng xung quanh cờ lệnh binh này cũng có rất nhiều hộ quân.

Thuộc hạ kia một thân một mình, tuy đột nhiên chém ngã được cờ lệnh

binh, nhưng dưới tình thế bị những người khác vây tấn công, hắn bị ép

lui qua một bên, một binh sĩ khác đã lại nhặt cờ lên. Kỵ binh bên người

Long Đại thương xót kêu to. Đột nhiên lúc này ở trên sườn núi nhảy ra

một hán tử ăn mặc bình dân. Đánh bất ngờ, tấn công nhanh giết nhanh, đảo mắt cái đã chém ngã hai người, cờ lớn lại lần nữa rơi xuống. Hán tử kia hợp lực cùng thuộc hạ của Long Đại, đánh nhau cùng các binh sĩ khác,

ngăn cản những người khác lại gần cờ.



Các kỵ binh chấn động, hét lớn: “Chi viện!”



Một âm thanh khác cũng la to: “Đúng thế, chi viện đến!” Theo

tiếng hét này, một binh đoàn trâu chạy như điên lao về phía Lương Đức

Hạo, trên đuôi chúng buộc bó đuốc, chạy nhanh như thế, thế không đỡ

được, từng bức tường chắn lần lượt bị húc ngã, cung thủ nấp sau cây rối

rít la lớn chạy ra, bị bầy trâu đuổi chạy không còn đường lui.


Tay trái An Nhược Thần nắm chặt cành cây, vô thức nhìn xuống,

bên dưới là nươc sông chảy xiết, dốc không tính là quá cao, nhưng nàng

không hề muốn ngã xuống.



“Thần Thần!” Giọng của Long Đại vang từ xa đến gần.



“Tướng quân!” Tay phải An Nhược Thần leo lên thạch đá, cố gắng

trườn mình bò lên. Bò không được, nhưng nàng lại thấy, Lương Đức Hạo bị

Tông Trạch Thanh kiềm chế, còn Long Đại đang chạy về phía nàng.



“Tướng quân!” An Nhược Thần mừng rỡ nhìn Long Đại. Nàng thấy

khuôn mặt nôn nóng của tướng quân. Không cần phải gấp gáp mà, nàng không sao.



Đột nhiên, từ sau lưng Long Đại nhảy ra một binh sĩ cầm đao.

Dường như Long Đại vẫn chưa phát giác, chỉ lo chạy đến chỗ nàng, An

Nhược Thần tái mét, cầm lấy một hòn đá ném về phía binh sĩ đánh lén, la

lớn: “Tướng quân cẩn thận!”



Nàng vừa dùng sức như thế, thì không biết lúc nào cành cây nối liền bỗng bật ra, An Nhược Thần chợt rơi xuống.



Nàng thấy Long Đại hoảng sợ lao về phía nàng, đầu ngón tay của

hắn chạm vào nàng, nhưng ùm một tiếng, nàng đã rơi xuống sông rồi.



Nước sông chảy xiết, nhanh chóng cuốn trôi nàng đi, nàng cố gắng nhướn người lên, hét to với Long Đại: “Em biết bơi!”



Long Đại định nhảy xuống theo bản năng, nhưng đại đao từ sau

lưng đã chém đến. Thân thể vô thức lăn một vòng tại chỗ, cướp lấy thanh

đao. Đợi đến khi quay đầu lại thì đã chẳng còn thấy bóng dáng Long Đại

đâu. Chỉ mới một chớp mắt như thế, sao lại biến mất rồi?



“Tướng quân!” Tông Trạch Thanh đỡ Lương Đức Hạo đi tới.



Long Đại ngẩn người, dường như lúc này mới kịp nhận ra tình

hình bây giờ. Hắn nói: “Dặn thuyền binh xuống nước tìm người.” Rồi hắn

chụp lấy Lương Đức Hạo, giải ông ta đến chỗ trống, để chúng binh tướng

có thể thấy ông ta, sau đó dùng lực siết chặt cánh tay ông ta, quát lên: “Hạ lệnh cho chúng dừng chiến!”



Lương Đức Hạo vẫn còn đang chần chừ thì lưỡi đao của Long Đại

đã gác ngay cổ, một cơn đau ập đến, cảm giác được máu tươi chảy ra.



“Dừng chiến! Ngừng tay!” Lương Đức Hạo hét.



Tất cả đều sửng sốt, sau đó mọi người rối rít truyền lệnh đi.



Long Đại cả giận nói: “Ngươi mà có cốt khí thì hay biết bao, như thế ta có thể lập tức chém đầu ngươi!”



Toàn thân Lương Đức Hạo căng ra, cắn chặt răng không ư hử. Lực

tay của Long Đại rất lớn, một đao kia như muốn chém đứt đầu ông ta, cổ

tay ông ta cũng như muốn bị bóp nát. Long Đại nắm chặt đại đao, mãi vẫn

không buông. Tông Trạch Thanh dặn binh sĩ xong thì chạy đến, đứng bên

cạnh nhìn không lên tiếng, rất sợ nếu mở miệng khuyên thì đầu Lương Đức

Hạo sẽ lìa khỏi cổ.



Đột nhiên Long Đại vất Lương Đức Hạo xuống đất, một cước đạp lên đầu ông ta. Nhất thời Lương Đức Hạo hôn mê bất tỉnh.



“Trói hắn lại!” Long Đại quát, rồi xoay người đi xuống bờ sông, ùm một tiếng rồi mất dấu.



Ngày hôm đó, lửa lớn đốt sạch nửa dãy Thiết Đề, Long Đại cùng

những thuyền binh khác xuống sông tìm người, nhưng không tìm thấy. Lương Đức Hạo bị giải đến sườn Thập Lý, trong quân doanh, một vị công công

cao giọng hỏi: “Long Đằng ở đâu?”



Tông Trạch Thanh đáp: “Dưới sông.”



“Lương Đức Hạo ở đâu?”



“Đang hôn mê.”



Hôm đó, Lương Đức Hạo vẫn chưa tỉnh, Long Đằng chưa quay lại,

Nghi vương oai phong lẫm liệt xử lý nguy cơ lại bị gạt qua một bên. Cũng may trong doanh còn rất nhiều chuyện lộn xộn cần xử lý, hắn còn có rất

nhiều cơ hội mà phát huy.



Ba ngày sau, Long Đại quay về doanh. Hắn hỏi Tông Trạch Thanh: “Câu cuối cùng mà Thần Thần nói, ngươi có nghe không?”



“Hình như nói là: Em biết bơi.”



Long Đại không đáp, xoay người rời đi.



Tông Trạch Thanh cũng rất khổ sở. Phu nhân sẽ không chết như

thế chứ, trăn trối là câu mình biết bơi, thật quá khiến người ta thương

cảm.